TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2252

Giang Hà nghĩ nghĩ rồi do dự đáp, “Chu Cao Lãng là một chính khách.”

“Nhưng,” ông nhìn Cố Cửu Tư, “hắn không phải một chính khách chẳng

có ranh giới cuối cùng. Hắn lý trí và sở hữu ước mơ riêng, tuy làm ra được
những thủ đoạn tàn nhẫn song lại tốt hơn nhiều so với Lưu Hành Tri. Bây
giờ bọn họ hành động dựa trên nỗi đau mất người thân nên vẫn lật ngược
tình thế được. Chỉ cần có đường sống, Chu Cao Lãng sẽ là lựa chọn tốt
nhất.”

“Chắc chắn có đường sống,” Cố Cửu Tư kiên quyết khẳng định, “chúng

ta cung cấp lý do để ông ấy không cướp bóc Đông Đô thì sẽ có ngay thôi.”

“Ngươi tin hắn thế à?” Giang Hà hơi ngạc nhiên.

Cố Cửu Tư đến trước sa bàn, chân thành đáp, “Ta không tin ông ấy, ta tin

huynh đệ mình.”

“Đời người khó tránh khỏi những lúc lầm đường lạc lối, Chu đại ca và

Thế An cũng vậy. Với tư cách là bằng hữu, ta không thể đứng nhìn bọn họ
tiếp tục phạm sai lầm. Trước khi bọn họ mắc lỗi lầm không thể cứu vãn, ta
phải khiến bọn họ thức tỉnh. Ta chẳng biết Chu đại nhân có thành minh
quân không nhưng ta biết Chu đại ca sẽ là minh quân.”

“Vậy kế hoạch của ngươi là gì?”

Giang Hà đứng đằng sau Cố Cửu Tư, ông vừa cười vừa nhìn thanh niên

trước mặt mình với ánh mắt vui mừng.

Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói, “Đầu tiên để tránh cho Đông Đô

hỗn loạn, chúng ta cần giúp Chu đại nhân khống chế quân đội, không thì về
sau Chu đại nhân sẽ rất khó kiểm soát các tướng lĩnh ở Đông Đô. Hơn nữa,
dùng vũ lực để vào Đông Đô đồng nghĩa với việc người phe Chu đại nhân
tuyên chiến với người phe Phạm Ngọc. Ta sợ khi cuộc chiến kết thúc thì
không còn dư binh lính đi chi viện cho Thẩm Minh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.