TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2325

“Bá tánh đã vào thành,” Diệp Vận cúi đầu, nàng ấy chỉ báo cáo chứ

không đề cập gì tới việc ngủ nghỉ, “ta cũng đã thay ngươi kiểm kê quân
giới lẫn lương thực.”

“Ta biết, ta biết,” Thẩm Minh thật chịu thua nàng ấy, “cô nãi nãi ngủ

giùm ta cái.”

“Ta không ngủ được,” Diệp Vận lắc đầu.

Thẩm Minh lặng thinh, sau một hồi hắn nhìn cô nương vẫn đang cúi gằm

đầu mà hỏi, “Ngươi sợ hả?”

“Chừng nào Ngọc Như chưa gửi tin Hoàng Hà được sửa chữa hoàn tất,”

Diệp Vận mím môi đáp, “thì ta không thể yên giấc.”

Thẩm Minh trầm mặc, gió thổi làm vạt áo choàng của Diệp Vận tung

bay. Rất lâu sau, Thẩm Minh mới an ủi, “Ngươi đừng lo, ta bơi giỏi lắm
nên sẽ bảo vệ ngươi nếu lũ lụt kéo đến.”

Nghe đến đây, Diệp Vận nhịn không được mà phì cười. Nàng ấy ngước

nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm.

Lúc Thẩm Minh biết đến Diệp Vận, nàng ấy đã là tiểu thư khuê các đoan

trang với sự già nua khó tả trong ánh mắt; giống hệt một bà cụ trải qua
muôn vàn gian khó nên đôi mắt chẳng còn sức sống. Vì vậy hắn thích trêu
ghẹo nàng ấy, Thẩm Minh cảm thấy khi mắng mỏ hắn thì dáng vẻ của một
tiểu cô nương mới ẩn hiện trên người Diệp Vận.

Song hiện giờ bất chấp khói lửa ngập trời ngoài kia, nàng ấy chỉ cần

đứng trước mặt hắn cũng đủ xinh đẹp đến lóa mắt, như thể đây chính là bộ
dạng mà Liễu Ngọc Như từng mô tả.

Hắn bất giác bước lên trước và gọi tên nàng ấy, “Diệp Vận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.