TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2327

Lời thổ lộ ấy khiến Thẩm Minh do dự vươn tay ôm lấy đầu vai mềm mại

của Diệp Vận.

Gió thổi làm chiếc áo choàng đỏ nàng ấy mặc quật vào người hắn và bao

bọc hai người trong sắc đỏ tươi thắm.

Thẩm Minh ôm chặt Diệp Vận, hắn thì thầm, “Ta muốn cưới ngươi.”

“Khi trở về,” giọng hắn khàn khàn, “ta nhất định sẽ cưới ngươi.”

Diệp Vận không đáp trả, nàng ấy nhắm mắt lại khi dựa vào ngực Thẩm

Minh rồi ngửi mùi máu tươi trên người hắn. Bỗng nhiên nàng ấy cảm thấy
tất cả bấp bênh, rối ren, thống khổ lẫn bất an của đời mình đã hóa thành ký
ức và rời khỏi sinh mệnh nàng ấy.

Cứ đeo bám quá khứ thì nó sẽ trở thành nhà tù.

Biến mọi cực khổ thành ký ức thì quá khứ mới được gọi là trưởng thành.

Hôm nay Diệp Vận hồi sinh giữa biển lửa. Nếu được lựa chọn lần nữa,

nàng ấy muốn mình có cuộc sống yên bình. Song nếu chẳng được phép lựa
chọn, nàng ấy vẫn cảm kích đợt tu hành này đã để mình vượt qua gian truân
và đạt cái kết viên mãn.

Mưa tí tách rơi xuống, Diệp Vận nhắm nghiền mắt.

Cùng lúc ấy tại Đông Đô, Vi Đạt Thành, Tư Mã Nam, cùng Dương Huy

đã thay đồ xong xuôi và chuẩn bị rời phủ đi dự tiệc.

Nhưng Dương Huy mới bước tới cổng liền nghe bên ngoài vang lên

tiếng gõ cổng dồn dập. Ông mở cổng ra và thấy Tây Phượng đứng đấy
trong bộ áo choàng đen.

Ánh mắt nàng ấy nhìn ông tràn ngập sợ hãi, Dương Huy thấy rõ mặt Tây

Phượng thì ngạc nhiên bật thốt, “Tây Phượng?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.