TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2406

Bọn họ không vì nàng là nữ nhi mà qua loa chuyện dạy dỗ, cũng chẳng dạy
nàng nữ tử nên gả chồng, biết thêu thùa, hay chú trọng danh tiết. Hai người
dạy nàng cố gắng kiếm tiền, rèn luyện khả năng, và cách để sống tốt. Cố
Cẩm không có khái niệm gả cho người khác là vinh quang, trong mắt nàng
thì gả cho ai cũng như thân phận người đó đều chẳng quan trọng. Mẫu thân
nói nàng cứ gả cho bất kỳ ai mà nàng thích. Đối phương nghèo túng thì
nàng nuôi hắn, đối phương giàu có thì nàng cũng xứng đôi.

Nàng bận bịu kinh doanh, đồng thời âm thầm hỏi thăm tin tức về Chu

Bình.

Năm nàng mười hai tuổi, Chu Bình làm lễ đội mũ; vậy là năm nay hắn

có thể cưới vợ. Khi biết tin này, tim Cố Cẩm đau buốt. Đêm xuống, nàng
đứng trước mặt Cố Cửu Tư với Liễu Ngọc Như mà khàn khàn nói, “Con
muốn vào cung.”

Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư bàng hoàng liếc nhau, Cố Cửu Tư lắp

bắp, “Con…con mới mười hai… Chu thúc thúc của con già ngang cha
đó…”

“Con muốn đi Đông Cung,” Cố Cẩm thành khẩn bảo.

Cố Cửu Tư nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm nhưng lát sau ông hoàn hồn

rồi dứt khoát bác bỏ, “Con đã đủ tuổi đâu! Hay là,” ông khuyên giải Cố
Cẩm, “con còn nhỏ, không cần suy xét mấy việc này sớm như vậy…”

“Nương đã suy xét hôn sự từ hồi tám tuổi lận,” Cố Cẩm buột miệng thốt

lên với đôi mắt ngấn lệ.

Cố Cửu Tư khiếp sợ nhìn Liễu Ngọc Như, bà khẽ tằng hắng rồi quay đầu

nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông căm giận lại đau buồn chất vấn, “Nàng mới tám
tuổi đã coi trọng Diệp Thế An?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.