TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 251

Vương Vinh, hắn bồi thường bằng hai mươi roi; còn lý do đánh Vương
Vinh thì gã phải nhận.

Giang Nhu hiểu rõ tâm tư này của Cố Cửu Tư.

Bà làm mẫu thân, xưa nay che chở Cố Cửu Tư chính vì hy vọng hắn có

thể mãi mãi sống vô tư vui vẻ. Cố Cửu Tư trưởng thành, đôi mắt sáng tỏ
nhìn thấu thế gian, lại dùng cách thức máu me đầm đìa của riêng hắn để
phản kháng. Sự đau lòng khiến Giang Nhu cảm thấy không thể kìm nén nỗi
hổ thẹn của bậc phụ mẫu; chẳng đủ khả năng bảo vệ tốt con mình là khuyết
điểm của bà.

Bà kéo tay Cố Cửu Tư, khóc đến khàn cả giọng, “Cửu Tư… Đủ rồi…”

“Nương,” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Giang Nhu, mặt tái nhợt song hắn

vẫn bật cười cứ như chả hề có gì xảy ra, “con không sao. Con sắp nhược
quán rồi, là nam tử hán. Người đừng như vậy, người ngoài sẽ chê cười.”

Giang Nhu im lặng không đáp, tất cả lời bà muốn nói đều đọng trong

những giọt nước mắt. Bà chỉ giữ lấy hắn mà ra sức lắc đầu.

Song ý chí Cố Cửu Tư rất sắt đá, hắn đưa tay ngăn bà. Sau đấy hắn lại

quất một roi lên người, cất giọng nói, “Mười lăm roi, Vương Vinh, xin lỗi
đi!”

“Mười sáu roi, Vương Vinh, nói chuyện!”

“Mười bảy roi…”

“Mười tám…”

“Hai…mươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.