TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 253

Nàng cất tiếng.

Tại sao có thể tồn tại thứ đồ đần nhất định phải phân biệt đúng sai, công

bằng chính trực, nói một không hai, tuyên bố không để nàng chịu chút xíu
ấm ức liền sống chết đòi lấy một lời xin lỗi cho nàng.

Cố Cửu Tư cười. Hắn muốn nói gì đấy nhưng khi mở miệng thì cảnh vật

trước mắt chợt trở nên nhập nhòe, hắn liền hướng về trước mà ngã xuống.

Liễu Ngọc Như gấp gáp chạy tới, tay ôm lấy hắn vào lòng.

Người xung quanh đều luống cuống, Giang Nhu vội kêu, “Mau tìm đại

phu đến đây!”

Chu Diệp cũng nói ngay, “Vết thương nặng vậy thì đừng cử động. Cạnh

đây có y quán, để ta đi lấy cáng cứu thương.”

Bốn bề rối loạn, Cố Cửu Tư cả người mất hết sức lực bèn ngã vào lòng

Liễu Ngọc Như. Hắn mở miệng thì thầm, “Ta có lợi hại không?”

Liễu Ngọc Như vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười. Lần này nàng không

dùng quạt tròn gõ hắn, nàng khàn giọng bảo, “Lợi hại, rất lợi hại.”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền vừa lòng nhắm mắt lại.

Nhờ Chu Diệp giúp đỡ, Liễu Ngọc Như cùng Giang Nhu chật vật đưa Cố

Cửu Tư về Cố phủ. Chu Diệp có nhiều kinh nghiệm xử lý vết thương, lúc
đại phu đến băng bó cho Cố Cửu Tư cũng tán dương hắn.

Cố Lãng Hoa lúc này đã về phủ, ông đến thăm Cố Cửu Tư rồi nghe hạ

nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện. Cố Lãng Hoa tức giận nói, “Vương Thiện
Tuyền khinh người quá đáng! Để ta đi…”

Giang Nhu thấy Chu Diệp còn ở đây bèn mau chóng lôi kéo Cố Lãng

Hoa, bà hạ giọng nhắc, “Chúng ta vào trong hẵng nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.