TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 266

Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đã dậy, hai người đang lo lắng bàn chuyện

gì đó.

Liễu Ngọc Như đến hành lễ với hai người, Cố Lãng Hoa đáp lại qua loa

rồi thuận miệng hỏi, “Cửu Tư sao rồi?”

“Lang quân đang tĩnh dưỡng, đại phu nói sau năm ngày thì có thể xuống

giường. Có điều sức khỏe đã bị tổn hại, cái này sợ là phải điều trị thêm.”

“Không để lại di chứng là tốt rồi.” Giang Nhu nghe nàng nói trong lòng

hơi khổ sở, bà an ủi mọi người lẫn bản thân. “Lát nữa ta và công công con
sẽ ghé thăm nó. Nó vẫn còn ngủ à?”

“Lang quân sau khi thức dậy liền cho người mời Vương tiên sinh tới.”

Liễu Ngọc Như thành thật trả lời, Giang Nhu lẫn Cố Lãng Hoa đều sững

sờ. Giang Nhu định thần lại trước, chậm rãi gật đầu rồi miễn cưỡng nói,
“Tốt, nó muốn học thêm là chuyện tốt.”

Cố Lãng Hoa gật gù, song cũng thở dài.

“Lúc trước bắt nó đọc sách,” Cố Lãng Hoa cười chua xót, “giờ nó đọc

thật thì lại chẳng vui nổi.”

“Đúng vậy.” Giang Nhu nhìn chằm chằm màu xanh của nước trà bên

trong chiếc chén đang cầm, ánh mắt bà có chút hoảng hốt, “Ta chỉ mong nó
cả đời không lớn lên, nhưng làm gì có đứa trẻ nào cả đời không trưởng
thành?”

Nói rồi Giang Nhu buồn bã cười, “Mong muốn tiến bộ là chuyện tốt. Nó

dù sao cũng là trượng phu, không thể để mình Ngọc Như lao tâm khổ trí.”

“Làm gì có chuyện chỉ mình con nhọc lòng?” Liễu Ngọc Như bật cười,

“Bây giờ con và lang quân còn nhỏ, mọi việc vẫn nhờ công công bà bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.