TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 274

Lời này khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng chưa bao giờ nghe

người ta nói thế về một nữ tử. Nàng khẽ ho, “Con chỉ vô tình nghĩ ra thôi.
Rốt cuộc có ổn hay không vẫn phải nhờ bà bà cùng công công quyết định.”

“Đi chứ.” Cố Lãng Hoa lập tức quyết, “Biện pháp của con có thể thực

hiện, ta có vài bằng hữu trong Tào Bang. Thời gian này chúng ta nghĩ cách
bán hết tất cả, sau đó đổi thành vàng bạc. Đồ cổ, tranh chữ cũng dùng
đường thủy vận chuyển đi hết. Ta sẽ phái người mở cửa hàng ở bên kia, rồi
mua thuyền và nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Nếu xảy ra chuyện, chúng
ta ngay lập tức rời Dương Châu!”

“Tại sao…không rời Dương Châu ngay?” Liễu Ngọc Như cân nhắc tìm

lời, “Không dám gạt mọi người, thật ra trước kia con đã có một giấc mộng.
Mộng này rất xui xẻo, Vương Vinh tới gây sự với Cố gia, Cố gia…”

Liễu Ngọc Như chưa nói xong đã thở dài, “Nên con nghĩ có thể sớm rời

đi chừng nào hay chừng ấy. Gia sản để hạ nhân giúp đỡ bán lấy tiền mặt,
chúng ta cứ đi trước.”

“Ngọc Như, ra khỏi Dương Châu không dễ như con nghĩ đâu.”

Giang Nhu nghe Liễu Ngọc Như nói liền kiên nhẫn giải thích, “Dù

chúng ta đi đường thủy hay đường bộ, chỉ cần vượt quá trăm dặm đều cần
quan phủ Dương Châu cấp giấy thông hành mới có thể ra vào thành trì.
Trên giấy thông hành phải viết rõ xuất phải từ đâu, đến nơi nào, làm cái gì.”

“Cố gia là nhà giàu ở Dương Châu, chúng ta chiếm hơn phân nửa thuế

hàng năm ở Dương Châu nên quan phủ luôn trông chừng. Ngày thường nếu
ta ra ngoài thì lão gia phải ở Dương Châu, nếu lão gia ra ngoài thì ta và
Cửu Tư phải ở Dương Châu; chưa lần nào cả nhà đều vắng mặt. Nếu cả nhà
chúng ta cùng xin giấy thông hành, lại còn muốn đi U Châu, sợ rằng giấy
thông hành chưa tới thì binh mã đã đến trước. Bọn họ sẽ tìm đại một lý do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.