TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 277

Liễu Ngọc Như chịu thua hắn. Nàng thở dài, đi ra ngoài kêu người mang

sổ sách đến. Sau đấy nàng ngồi cạnh Cố Cửu Tư; hắn ngủ còn nàng bắt đầu
tính toán sổ sách.

Nàng có sự nhạy bén với các con số vượt xa người bình thường; sau khi

xem sổ sách của mười cửa hàng, nàng không cần bàn tính vẫn có thể tính
nhẩm chính xác. Vì vậy nàng không làm ồn Cố Cửu Tư, cúi đầu yên lặng
điều chỉnh sổ sách.

Cố Cửu Tư ngủ giữa tiếng lật giấy của nàng. Ánh mặt trời buổi chiều ru

người vào giấc ngủ, lá cây rung động xào xạc trong gió, tiếng ve kêu phảng
phất quanh tai. Liễu Ngọc Như vừa ngước nhìn đã thấy Cố Cửu Tư đang
ngủ say sưa.

Nàng bất giác cười, người này cũng quá an nhàn rồi. Nhưng tư thế nằm

sấp của hắn nhắc nàng nhớ người này mang thân mình đầy thương tích
chìm vào giấc ngủ.

Nàng lẳng lặng ngắm gương mặt khi ngủ của hắn. Lát sau, nàng lắc lắc

đầu rồi vừa cúi đầu vừa cười, cảm thấy Cố Cửu Tư đúng là một đứa trẻ.

Cố Cửu Tư ngủ thẳng đến xế chiều. Hắn mở mắt ra, theo bản năng mà

xoa xoa khóe miệng. Liễu Ngọc Như thấy vậy liền cười, Cố Cửu Tư mới
nhận ra nàng cũng ở đây. Hắn lúng túng nói, “Cười cái gì, ngươi nằm sấp
ngủ cũng vậy thôi.”

“Tỉnh rồi? Đói bụng chưa?”

“Vẫn ổn,” Cố Cửu Tư ngáp một cái, quẫy đạp chân tay hệt con ếch xanh

ở trên giường.

Liễu Ngọc Như đứng dậy rồi đến ngồi cạnh hắn. Nàng xoa bóp tay hắn,

“Muốn ăn gì thì để ta kêu phòng bếp nấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.