TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 362

Nước mắt làm nhòe mắt nàng. Nàng muốn gọi mình tỉnh táo lại, nàng

muốn dùng lý trí nói với bản thân rằng hai người đã tách ra rồi và sống còn
quan trọng hơn hết thảy. Song chân nàng bất động, đầu nàng tràn ngập hình
ảnh hắn vừa dắt ngựa đi phía trước vừa khẽ hát, hắn bảo về sau mỗi năm
đều sẽ tổ chức sinh nhật cho nàng.

Nàng muốn cứu hắn…

Khi ý nghĩ này dần thành hình, nàng cảm giác mình chắc điên rồi. Nội

tâm nàng nảy sinh ý nghĩ điên cuồng và nó trở nên rõ ràng hơn theo từng
khắc.

Nàng muốn cứu hắn. Nàng không muốn từ bỏ người tốt như vậy!

Đời nàng có lẽ sẽ không gặp được người tốt như vậy nữa. Hắn đã cho

nàng rất nhiều, thậm chí ở giây phút cuối cùng hắn vẫn lựa chọn để nàng an
toàn lên thuyền rồi mới đi cứu phụ thân hắn. Hắn tốt như thế, sao nàng có
thể phụ bạc hắn?!

Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, nàng đã chẳng thể quay đầu lại. Nàng cắn

răng, quyết đoán đi vào trong phòng rồi nhanh chóng thu thập bạc cùng
giấy tờ tùy thân lẫn giấy thông hành. Sau đấy nàng lấy ra thanh kiếm hay
dùng để hù dọa Cố Cửu Tư, thuốc trị thương, thuốc độc, thuốc mê, rồi lấy
vải bọc lại. Tiếp theo nàng đến khoang thuyền căn dặn, “Hạ một thuyền
nhỏ xuống cho ta. Chờ ta đi rồi hẵng nhắn với đại phu nhân rằng mong bà
che chở cho nương của ta. Đại công tử quay lại để cứu lão gia, ta liều chết
cũng sẽ mang đại công tử trở về!”

Mọi người còn ngẩn ngơ thì Liễu Ngọc Như đã quát, “Mau lên!”

Chiếc thuyền này do Liễu Ngọc Như cùng Cố Lãng Hoa một tay xử lý

nên nàng rất có uy danh với hạ nhân. Chỉ cần một tiếng hét như thế đủ
khiến quản gia lập tức đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.