TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 385

Diệp Thế An liếc mắt đánh giá hắn một cái rồi nói với Liễu Ngọc Như,

“Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta lại đây, lát nữa chúng ta cùng
nhau nâng hắn lên ngựa. Cách đây hai dặm[2] là đường lớn, gã sai vặt của
ta đang chờ ở đó cùng xe ngựa. Hai người cứ ngồi trên ngựa, ta sẽ dắt cho.”

“Được.”

Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn đi dắt ngựa. Cố Cửu Tư nghe tính toán của

Diệp Thế An thì bất mãn, “Ta sẽ tự lên ngựa. Ta còn chưa chết thì sao cần
các ngươi nâng?”

Diệp Thế An ngó lơ hắn rồi duỗi tay tới đỡ hắn. Cố Cửu Tư nhìn tay

Diệp Thế An thì cười lạnh lùng, hắn dùng đao đỡ mình đứng dậy. Mặt Diệp
Thế An vô cảm, hắn hờ hững nói, “Anh hùng.”

Dứt lời, Diệp Thế An tránh ra để Cố Cửu Tư tự đi. Diệp Thế An cười

như không cười nhìn hắn, “Mời anh hùng lên ngựa.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như sốt ruột, Cố Cửu Tư bị thương như vậy

sao có thể tự mình lên. Nàng vội bảo, “Để ta đỡ ngươi…”

“Không cần.” Cố Cửu Tư vốn đang do dự song vừa nghe Liễu Ngọc Như

nói liền cầm lấy dây cương rồi cắn răng leo lên lưng ngựa.

Liễu Ngọc Như: …

Không cần cố giữ thể diện vậy đâu, thật ra ngươi mất hết mặt mũi từ lâu

rồi.

Liễu Ngọc Như chẳng thể quở trách hắn trước mặt Diệp Thế An bèn khẽ

tằng hắng. Cố Cửu Tư lập tức dừng lại rồi vươn tay về phía nàng, “Ta đỡ
ngươi.”

“Không cần, không cần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.