TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 400

“Chưa có,” Liễu Ngọc Như đặt cái ly ở một bên, “Diệp đại ca về Dương

Châu hỏi thăm tin tức, ngày mai sẽ quay lại.”

Cố Cửu Tư gật đầu, hắn rất mệt.

Liễu Ngọc Như bưng cháo từ nhà bếp đến rồi đỡ Cố Cửu Tư ngồi dậy.

Mất đi sức lực gắng gượng, Cố Cửu Tư cảm nhận được cơn đau từ vết
thương; chỗ nào cũng rất đau, từng cử động đều phải cẩn thận. Liễu Ngọc
Như yên lặng nhìn rồi bắt đầu đút cháo cho hắn. Hắn âm thầm ngắm nhìn
cô nương trước mặt, đánh giá tỉ mỉ đường nét khuôn mặt nàng. Liễu Ngọc
Như phát hiện ánh mắt hắn, nàng thấy kỳ quái nên ngẩng đầu hỏi, “Ngươi
nhìn gì vậy?”

“Ta đang ngắm ngươi.” Cố Cửu Tư cười khẽ, “Trước đây ta chưa từng

nghiêm túc ngắm nhìn ngươi.”

“Thế giờ có thấy ta đẹp như hoa chưa?” Liễu Ngọc Như bật cười.

Cố Cửu Tư không đáp lại. Thật ra chính hắn cũng chẳng biết sao mình

lại đi ngắm nàng. Chỉ là hắn chợt muốn nhìn nàng thật kỹ, muốn khắc sâu
vào tâm trí hình dáng lẫn từng chi tiết trên người nàng.

Càng nhìn hắn càng nhận ra người này tốt đẹp hơn nhiều so với trong trí

nhớ của hắn. Nhớ rõ lần đầu tiên thấy nàng, hắn cảm thấy cô nương này
nhan sắc bình thường chả có gì đặc biệt. Suy cho cùng, hắn đã gặp rất nhiều
mỹ nhân. Hắn từng theo chân cữu cữu vào cung điện; cung đình ở Đông Đô
là nơi tụ hội của những nử tữ đẹp nhất thiên hạ. Đối với hắn mà nói, món
ăn mộc mạc của Dương Châu không thể lọt nổi vào mắt hắn.

Nhưng giờ phút này nhìn lại, hắn mới phát hiện đôi mắt của mình thiếu

sắc bén. Cô nương trước mặt hắn rõ ràng sở hữu một đôi mắt đẹp. Mắt
nàng như chứa đựng nước hồ mùa thu trong vắt; khi ánh hoàng hôn nhẹ
nhàng phủ lên làn nước này, nó toát ra nét dịu dàng khó diễn tả thành lời.
Ngũ quan của nàng trời sinh hoàn mỹ, nhưng vẫn còn chút ngây thơ non

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.