TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 413

“Nhưng ta hối hận…”

Cố Cửu Tư khóc thành tiếng, “Ta hối hận. Đáng lẽ ta phải tốt với ông ấy

một chút, đừng nên lúc nào cũng chọc giận ông ấy.”

“Ông ấy muốn ta đọc sách kiếm công danh, muốn ta tiến bộ hơn, là

muốn tốt cho ta. Ông ấy sợ có một ngày như hôm nay, ta rơi xuống vũng
bùn…”

Cố Cửu Tư thở hổn hển, hắn dựa vào lòng ngực nàng mà gào khóc, “Ta

có ích gì chứ? Rốt cuộc ta có ích gì?! Ta chả bảo vệ được ai hết, không bảo
vệ được ông ấy, cũng chẳng bảo vệ nổi Dương Văn Xương. Phụ thân ta,
huynh đệ ta, ai ta cũng không đủ sức bảo vệ!”

“Ta tự cho mình siêu phàm, kiêu ngạo nghĩ rằng cả thế gian say mình ta

tỉnh. Giờ mưa gió ập đến nhưng chẳng qua chỉ là một Vương Thiện Tuyền
hèn mọn!” Cố Cửu Tư thở gấp, hắn gầm lên, “Một tiết độ sứ hèn mọn đã đủ
để coi thường vương pháp, khiến ta nhục nhã, hại ta lang thang đầu đường
xó chợ, cả nhà lưu vong, chịu tang phụ thân bằng hữu, làm ta chật vật tới
mức này.”

Cố Cửu Tư thống khổ nhắm nghiền mắt, cả người hắn ngã vào lòng Liễu

Ngọc Như. Liễu Ngọc Như không nói gì, chỉ ôm hắn thật chặt. Đầu nàng
dựa vào cổ hắn, im lặng lắng nghe hắn khóc tan nát cõi lòng.

“Là ta hại ông ấy…” Cố Cửu Tư gào khóc, “Là ta hại ông ấy…”

“Không, Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như cất tiếng, nàng vừa cắn răng vừa ôm

chặt hắn, “không phải ngươi hại ông ấy. Hại ông ấy là Vương Thiện Tuyền,
là bệ hạ, là Lương Vương, là thế gian loạn lạc này, là những kẻ vì quyền lợi
bản thân mà không từ thủ đoạn và coi bá tánh như con kiến.”

“Ngươi không làm gì sai hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.