TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 435

Rốt cuộc chả còn kẻ nào dám tiến lên. Cố Cửu Tư giữ Liễu Ngọc Như,

từng bước một hướng ra xa. Hắn nhìn chằm chằm biển người, trên mặt dính
máu hệt Tu La.

Đôi mắt Liễu Ngọc Như đong đầy nước mắt, cả người nàng đều run rẩy.

Thứ duy nhất cho nàng điểm tựa, giúp nàng chống cự lại mọi trở ngại, là
bàn tay đang nắm lấy tay nàng.

Đám người chăm chú dõi theo hai người rời đi.

Có người muốn nhào tới nhưng động tác của Cố Cửu Tư vô cùng gọn

gàng nhanh chóng, vừa quay đầu đã chém người ngã rạp xuống đất. Bản
lĩnh như vậy khiến mọi người rốt cuộc hiểu được ai là nhân vật không thể
trêu chọc, nên chẳng ai dám đánh lén bọn họ nữa. Hai người chậm rãi rời
đi, khi họ biến mất vào màn đêm, một trận tranh đoạt mới bắt đầu.

Chờ đến lúc không còn bóng người, Cố Cửu Tư liền bắt lấy Liễu Ngọc

Như mà chạy như điên. Hai người chạy một mạch trên đường lớn, không
dám ngừng chân, tưởng chừng đuổi theo họ là nước lũ hay thú dữ.

Bọn họ thấy người là sợ, chạy không nổi thì đi bộ. Chẳng ai hó hé câu

nào, trái tim đầy sợ hãi vô hình trung lây lan giữa hai người.

Khi mặt trời mọc, trên đường họ đi chả có người nữa. Trước giờ người

đều từ phía bắc Thương Châu xuống phía nam, bọn họ lại đi ngược về
phương bắc nên dĩ nhiên người trên đường ngày càng ít.

Bọn họ mệt quá, nhưng không dám dừng chân. So với những lưu dân đó,

bọn họ có một niềm tin vô cùng kiên định giúp họ chèo chống.

Bọn họ muốn đi U Châu.

Ở U Châu có người thân đang chờ họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.