TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 466

Thẩm tam nương gật gù, bà thoáng đánh giá cặp mẹ chồng nàng dâu này

rồi nghi hoặc nói, “Tam nương có một câu chẳng biết nên hỏi không, nếu
có gì thất lễ thì ngài không cần đáp.”

“Tam nương cứ nói, đừng ngại.”

“Hà Dương quá gần Đông Đô lẫn Thương Châu; Lương Vương làm

phản, Hà Dương cũng loạn, Thương Châu lại đông lưu dân, ta cùng lang
quân nhà ta sợ có biến nên mới nhanh chóng thu xếp tới U Châu. Nhưng
Dương Châu thì khác; Dương Châu trước giờ giàu có và đông đúc, cách
chiến khu khá xa, sao mọi người lại đến U Châu?”

Nghe được lời này, Giang Nhu lẫn Liễu Ngọc Như gượng cười nhìn đối

phương. Hai người thở dài rồi kể lại ngắn gọn tình hình ở Dương Châu cho
Thẩm tam nương. Giang Nhu vừa dứt lời, người bên cạnh cảm khái, “Còn
lý do nào nữa chứ? Đâu chỉ mình Dương Châu, Tịnh Châu của chúng ta
cũng chả khác mấy.”

Có người dẫn đầu, mọi người sôi nổi bàn tán tiếp.

Liễu Ngọc Như nghe mọi người nói mà chậm rãi nhíu mày, trong lòng

không khỏi có chút bất an.

Hiện giờ U Châu tăng dân cư quá nhiều, Vọng Đô càng nhiều hơn; tất cả

đều là thương nhân từ các nơi đến an cư lập nghiệp, vì điều kiện buôn bán
ở U Châu tốt hơn hẳn so với những địa phương khác. Thế nên quan phủ
Vọng Đô quy định mỗi ngày danh ngạch kinh thương không thể vượt qua
mười vị trí. Đầu tiên là nộp công văn, nếu không có vấn đề thì cho vào
danh sách chờ. Giang Nhu đã nộp công văn rất nhiều lần nhưng lần nào
cũng có lý do để bị trả về; đây đã là lần thứ năm bà đi nộp.

Liễu Ngọc Như và Giang Nhu chờ đến buổi chiều mới tới lượt bọn họ.

Sau khi cung kính nộp công văn lên, Giang Nhu nói với quan viên, “Đại
nhân, tửu lầu của chúng ta đã thu xếp xong xuôi nhưng kéo dài hai tháng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.