TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 468

“Tất nhiên là chúng ta…” Giang Nhu nói nhưng chợt cảm thấy có gì đó

không thích hợp.

Liễu Ngọc Như lo lắng bảo, “Nhiều năm qua, triều đình trăm phương

ngàn kế nghĩ cách nâng đỡ nông nghiệp và đè ép thương nghiệp không phải
vì lý do này sao? Người nghĩ đi, trong mắt những quan lại kia, chúng ta là
lũ vô dụng; thời bình còn thế, huống hồ là bây giờ? Chúng ta ngàn dặm xa
xôi đến tị nạn, song với quan gia thì chỉ tốn cơm hơn thôi chứ không gia
tăng số lượng người có thể sản xuất lương thực. Mỗi ngày U Châu nhả ra
mười danh ngạch kinh thương; đây là U Châu còn chưa chuẩn bị chiến
tranh, nếu U Châu bắt đầu lên kế hoạch thì sao?”

Vương Thiện Tuyền có dã tâm bừng bừng, việc đầu tiên ông ta làm là ép

buộc phú thương Dương Châu giao tiền. Các nơi khác phần lớn cũng vậy.

Nếu U Châu bắt đầu chuẩn bị chiến tranh thì sao?

Câu hỏi này khiến Giang Nhu tức khắc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng bà không thể tỏ ra yếu kém trước mặt tiểu bối. Bà cố gắng bình

tĩnh gật đầu, “Con nói có lý, để ta nghĩ lại xem…”

Liễu Ngọc Như khẽ thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.

Nàng quay đầu nhìn bên ngoài xe ngựa, cảm thấy nội tâm nặng trĩu. Rời

Dương Châu, đi qua Thanh Châu và Thương Châu, song đến cùng vẫn
không thể tới nơi hoàn toàn thái bình.

Trong lúc Liễu Ngọc Như và Giang Nhu ở quan phủ làm việc, Cố Cửu

Tư ngồi ven đường. Hắn cầm màn thầu lẫn túi nước nhỏ, xung quanh là
một nhóm người. Hắn lắng nghe tin tức của người phương Bắc lẫn phương
Nam. Tiểu ăn mày không chỉ tìm lưu dân mười ba châu; nghe có đồ ăn,
những ăn mày ngày ngày ngồi canh đầu đường cũng lại đây. Nếu nói được
tin tức hữu dụng, Cố Cửu Tư sẽ phát màn thầu. Những người này có thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.