TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 507

Bà ta xuất thân thanh lâu, lớn lên trong môi trường vàng thau lẫn lộn.

Khi còn trẻ, bà ta có thể đứng trên đường mắng chửi một nam nhân đến
phát khóc. Bà ta không phải dân Vọng Đô nhưng có thể mở thanh lâu thì
cũng coi như là nhân vật chẳng tầm thường.

Bà ta là bạn tốt với Dương Nhứ – lão bản của cửa hàng son phấn Dương

thị. Hiện giờ son phấn của Liễu Ngọc Như cực nổi danh trong thành, ảnh
hưởng đến lợi nhuận của Dương Nhứ. Vì vậy Dương Nhứ quyết định nhờ
Đỗ đại nương cố ý đến chỗ Liễu Ngọc Như gây rối.

Đỗ đại nương biết Liễu Ngọc Như. Bà ta đã đi dò hỏi; nàng là một tiểu

phụ nhân mới xuất giá chưa bao lâu đã phải chạy từ Dương Châu đến đây tị
nạn. Tiểu cô nương xuất thân từ thế gia vọng tộc, tuổi còn nhỏ, nói chuyện
luôn có nguyên tắc thì da mặt đảm bảo mỏng. Dưới trướng Đỗ đại nương
trùng hợp có “nữ nhi” ăn tôm sông bị dị ứng, trên mặt nổi rất nhiều cục u.
Nên bà ta trực tiếp mang cô nương đó đến cửa tiệm Hoa Dung mà ngồi
xuống kêu oan.

Liễu Ngọc Như ở nhà nghe tin Đỗ đại nương tới gây sự liền vội vã chạy

đến. Lúc tới nơi, nàng thấy một đám oanh oanh yến yến vây quanh cửa
tiệm Hoa Dung. Đỗ đại nương đứng đằng trước, túm lấy Ấn Hồng không
cho nàng ấy đi vào rồi quát, “Cô nương chúng ta dùng son phấn của các
ngươi mới bị thế này, các ngươi không bồi thường tiền à?”

“Ngài chờ một lát,” Ấn Hồng bị nhiều người bao vây nên hơi hoảng

loạn, “chuyện này chờ đông gia[3] chúng ta tới giải quyết.”

“Gượm đã, đông gia các ngươi không dám gặp người sợ là có tật giật

mình, để ngươi ra mặt lấy lệ. Cô nương nhà ta dựa vào gương mặt này để
ăn cơm, tuổi còn trẻ đã khổ thế này thì sao sống nổi?”

“Không phải,” Ấn Hồng quýnh quáng bảo, “đông gia ta đang trên đường

tới…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.