TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 536

Hổ Tử ngẩn ngơ, sau đấy hắn nghe Cố Cửu Tư nói, “Tối rồi, trở về đi.

Ngươi còn nhỏ, đi đường cẩn thận.”

Hổ Tử cúi đầu, lí nhí đáp, “Vâng, Cửu gia, ngài cũng ngủ sớm đi.”

Sau khi Hổ Tử rời Cố phủ, Cố Cửu Tư vào nhà rồi rửa tay và múc nước

cho Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như dõi theo nam nhân đang điềm tĩnh làm
việc kia, nàng mím môi, muốn hỏi hắn sáng nay thế nào song lại khó nói
thành lời.

Thật ra nàng đã nhờ người hỏi thăm nên biết công việc của hắn của

không trôi chảy, từ đây đoán được ai đánh hắn.

Tất nhiên vì muốn giấu nàng nên hắn mới không tâm sự gì hết. Lòng

nàng khó chịu nhưng chả biết nói sao, chỉ đành tự mình hờn dỗi.

Cố Cửu Tư đâu biết nàng đang giận, hắn thấy nàng tắm xong thì lập tức

nằm xuống giường. Cố Cửu Tư kéo nàng ngồi dậy, lau khô tóc cho nàng,
hắn dở khóc dở cười bảo, “Ngươi dỗi gì vậy? Để tóc ướt khi ngủ thì hôm
sau sẽ đau đầu đấy.”

“Ta không có dỗi,” Liễu Ngọc Như buồn bực mở miệng.

Cố Cửu Tư nghe nàng nói, lại ngắm nhìn khuôn mặt tức giận của nàng,

hắn cảm thấy người trước mặt mình đáng yêu cực kỳ.

Lòng hắn ngứa ngáy, vừa lau tóc cho nàng vừa bình thản nói, “Có gì

không vui thì cứ nói với ta.”

“Ta chả có gì không vui cả.”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư thở dài, “cái tính hay giấu giếm nỗi buồn trong

lòng của ngươi xấu lắm.”

Liễu Ngọc Như lạnh lùng “hừ” một tiếng, không thèm đáp lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.