TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 589

Nghe đến đây, mặt Liễu Ngọc Như tái nhợt. Thẩm Minh đến gần nàng,

mắt hắn ngập tràn ý cười, “Cứ cho hắn chấp nhận ngươi đi, hắn sẽ nhớ kỹ
chuyện này cả đời. Nếu sau khi thoát khỏi đây ngươi lại trùng hợp mang
thai, hắn sẽ mãi mãi suy nghĩ đứa con là của ai.”

Thẩm Minh cười như không cười, giọng nói mang theo vài phần tiếc

nuối, “Ấm ức lắm đúng không?”

“Hắn sẽ không…” Liễu Ngọc Như thốt lên, thanh âm run rẩy.

Thẩm Minh lại tựa lưng về phía sau, hắn quan sát Liễu Ngọc Như, tựa hồ

rất thích nhìn dáng vẻ giãy giụa khổ sở của người khác. Hắn chống cằm,
thong dong hỏi, “Thế thì ngươi run làm gì?”

“Phu nhân nhà ta sợ ngươi thì có!” Ấn Hồng to gan rống lên.

Mắt Thẩm Minh lạnh lùng liếc nàng ấy, “Ngươi được quyền nói chuyện

à?”

Ấn Hồng vừa bị nói vậy liền suy giảm khí thế mà rụt người lại. Thẩm

Minh phân tích lợi hại cho Liễu Ngọc Như, “Thật ra ta đâu có quyền quyết
định trói ngươi hay không. Ta cũng chả thèm để ý vụ tiền nong ngươi nói.
Năm nay ta sắp hai mươi, hồi trước nương ta cứ thúc giục ta tìm tức phụ.
Ta nhìn tới nhìn lui thấy mỗi ngươi là thuận mắt, chủ yếu vì ngươi đẹp.”

Thẩm Minh lại nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, nàng cảm thấy như bị

lăng nhục bèn quay đầu đi. Thẩm Minh nói tiếp, “Con người ta ấy à, giỏi
võ nghệ, tính tình có thể nói cũng chẳng kém. Ta đối với tức phụ rất tốt,
ngươi thích gì ta đều mua cho. Hơn nữa ta cũng không cổ hủ như đám văn
nhân thối nát, ta nhìn trúng ngươi là được chứ chả ngại ngươi từng gả cho
người khác. Ngươi lựa chọn trở về là thiếu thực tế. Dù Cố Cửu Tư có dẫn
người tới cứu ngươi thì khi về, người khác sẽ nhìn ngươi bằng con mắt thế
nào? Cứ ở lại trên núi đi, chúng ta vui sướng sống cùng nhau cả đời chẳng
tốt hơn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.