này mẫu thân Vân Vân bệnh nặng nên nàng ấy cầu xin thì nàng lại tiện tay
cứu giúp.
Liễu Ngọc Như tất nhiên có tính toán riêng mới giúp đỡ Vân Vân. Nàng
biết rõ nếu Vân Vân lọt vào mắt phụ thân thì chắc chắn sẽ được ưu ái.
Nhưng như vậy thì dù Tô Uyển không nói, trong lòng bà rốt cuộc vẫn sẽ
thấy khó chịu. Nàng không thể sử dụng thủ đoạn đánh giết như Trương
Nguyệt Nhi nên đành bố trí Vân Vân ở cách xa nội viện.
Song nay đã khác xưa, Vân Vân vốn có ý định làm thiếp thất mà Tô
Uyển cũng cần người trợ giúp; nàng chỉ có thể gọi Vân Vân tới để giúp đỡ
Tô Uyển. Tô Uyển là chính thê, được bà nâng đỡ thì Vân Vân sẽ có vị trí
thiếp thất, như vậy tốt hơn nhiều mong muốn làm thông phòng xưa kia của
nàng ấy.
Vân Vân bước vào và đứng trong phòng, Liễu Ngọc Như thoáng đánh
giá nàng ấy từ trên xuống dưới rồi mở lời, “Vân Vân, mẫu thân ngươi có
khỏe không?”
Nghe Liễu Ngọc Như hỏi, Vân Vân vội đáp, “Đa tạ đại tiểu thư giúp đỡ,
mẫu thân ta đã khỏe hơn nhiều.”
“Vân Vân,” Liễu Ngọc Như thở dài, “hôm nay gọi ngươi qua là có
chuyện muốn nhờ. Ta sắp xuất giá rồi, sau này ở Liễu phủ, ngươi có thể
giúp đỡ mẫu thân ta một chút không?”
Vân Vân ngẩn người, nàng ấy tuy không hiểu lắm nhưng ánh mắt vừa
ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Liễu Ngọc Như vội nói, “Ta chỉ đang hỏi ý
ngươi thôi. Nếu tình nguyện thì ngươi hẵng ở lại, không thì cũng đừng
miễn cưỡng.”
Vân Vân hiểu ý Liễu Ngọc Như, nàng ấy bật cười, “Tiểu thư cứ đùa. Nhà
nô tỳ nghèo túng mà lại sinh ra với diện mạo này. Nô tỳ không thể gả cho
gia đình bình thường, nếu vào nhà giàu có cũng chỉ thành ca cơ hoặc kẻ