TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 67

“Không phải Diệp gia,” rốt cuộc Liễu Ngọc Như cũng lên tiếng. Tô

Uyển sững sờ, đôi mắt đầy vẻ hoang mang.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô Uyển rồi thành thật

nói, “Đến hạ sính không phải Diệp gia, mà là Cố gia.”

Tô Uyển lộ vẻ kinh hãi, bà cầm chặt đũa, vội vàng hỏi, “Người nào của

Cố gia?”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghiến răng nói ra cái tên này, còn Tô

Uyển cả người ngây dại.

“Cố Cửu Tư…” Bà chợt bừng tỉnh, “Chính là Cố Cửu Tư mà cả ngày

đánh bạc ẩu đả, không chí tiến thủ, ỷ vào gia thế làm điều xằng bậy?!”

Cả phòng im lặng, Liễu Ngọc Như cúi gằm mặt. Tô Uyển thở hổn hển,

Liễu Ngọc Như thấy bà không ổn bèn đến đỡ bà. Khoảnh khắc nàng chạm
vào bà, Tô Uyển đột ngột phun ra một ngụm máu.

Ấn Hồng hoảng hốt la lên, Liễu Ngọc Như mau chóng sai người đi gọi

đại phu. Nàng kiên quyết đè Tô Uyển nằm xuống giường song bà giãy giụa
muốn đứng lên. Bà là người luôn luôn dịu dàng, giờ phút này lại phẫn nộ
cất tiếng, “Ta muốn gặp phụ thân con… Ta muốn gặp ông ta! Ông ta chả
cần chút liêm sỉ nào ư… Không thể chấp thuận cửa hôn sự này, nhất quyết
không thể!”

“Mẫu thân!” Một tiếng gọi này của Liễu Ngọc Như cắt ngang lời Tô

Uyển, nàng hét, “Vô dụng thôi!”

Tô Uyển ngây người. Mắt Liễu Ngọc Như đỏ hoe, nàng hạ giọng nói,

“Sính lễ đã hạ, không có người đường hoàng trong sạch nào sẽ cưới một nữ
tử lui hôn. Mẫu thân,” Liễu Ngọc Như khàn khàn tiếp lời, “con không được
lựa chọn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.