TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 68

Tô Uyển im bặt, bà ngơ ngác nhìn nóc giường, cả người toát lên nỗi

tuyệt vọng.

“Ngọc Như…” rất lâu sau, bà mới cất giọng khàn đục, “do ta vô dụng.”

Không sinh được nhi tử nên luôn luôn sợ hãi trượng phu hưu bà. Nếu bà

bị hưu, đó chính là vết nhơ của Tô gia. Ngoại trừ một dải lụa trắng treo trên
xà ngang thì bà chẳng còn lựa chọn nào.

Cả đời bà sống nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, đều vì muốn Liễu

Ngọc Như có được lối thoát tốt. Ai biết rằng đến tận cùng vẫn là kết cục
này.

Bà biết Liễu Ngọc Như vì muốn gả vào Diệp gia đã bỏ bao công sức.

Thế mà phụ thân nàng vì vàng bạc của Cố gia đã tự tay chôn vùi nỗ lực
nhiều năm như vậy.

Bà hận.

Tô Uyển siết chặt nấm đấm. Bà hận không thể lôi léo Liễu Tuyên,

Trương Nguyệt Nhi, cả nhà họ Liễu từ trên xuống dưới chết chung. Nhưng
bà không thể. Nếu bà thật sự làm ra chuyện gì, thanh danh Liễu Ngọc Như
sẽ thế nào? Nếu Cố Cửu Tư không cưới Liễu Ngọc Như thì nữ nhi của bà
đời này sẽ ra sao?

Bà chìm trong hố sâu tuyệt vọng, không biết phải làm gì. Liễu Ngọc Như

nhìn bộ dạng của Tô Uyển, nàng nắm thật chặt tay bà, gạt nước mắt rồi vội
nói, “Nương đừng nghĩ lung tung. Con nguyện ý mà.”

Tô Uyển chậm rãi nhìn nàng, trong mắt đều là thấu hiểu.

“Con nguyện ý cái gì?” Bà khàn giọng nói, “Những năm gần đây, con

luôn tốt khoe xấu che, lúc nào cũng nói mình sống tốt. Nhưng con sống tốt
hay không, trong lòng nghĩ thế nào, nương làm sao không biết? Song

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.