thông báo, “Cố đại nhân, có người tìm ngài.”
“Tìm cái gì mà tìm,” Cố Cửu Tư không nể nang, mặt mũi tối sầm,
“ngươi cút ra ngoài, đuổi người đi cho ta.”
“Được.”
Thẩm Minh đồng ý ngay, quay đầu định đi đuổi người. Cố Cửu Tư gọi
hắn lại, “Khoan đã,” Cố Cửu Tư buông Liễu Ngọc Như ra, ho nhẹ một
tiếng, “ai tới?”
“À, hình như là Phạm Hiên.”
Nói rồi Thẩm Minh xoay người, “Ta đi đuổi người đây.”
“Từ từ!” Cố Cửu Tư vội vàng ngăn cản hắn. Bước chân Thẩm Minh vẫn
không dừng lại, Cố Cửu Tư sốt ruột kêu, “Ngươi đứng lại đó cho ta! Đừng
đắc tội Phạm đại nhân!”
Cố Cửu Tư đuổi theo Thẩm Minh ra sân, Liễu Ngọc Như và nha hoàn
trong phòng nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười.
Thẩm Minh dẫn Cố Cửu Tư đến sảnh ngoài; Phạm Hiên, Chu Cao Lãng,
cùng Chu Diệp đang ở đấy ngắm tranh. Chu Cao Lãng đang bàn luận với
Phạm Hiên về bức tranh thủy mặc Cố Cửu Tư treo trong đại sảnh. Cố Cửu
Tư đi tới cửa thì dừng lại sửa sang quần áo rồi mới bước vào và cung kính
nói, “Bái kiến hai vị đại nhân.”
Hắn cũng hành lễ với Chu Diệp, “Bái kiến Chu huynh.”
“À, Cố đại nhân,” Phạm Hiên xoay người lại, giơ tay ra hiệu cho Cố Cửu
Tư đứng lên. Ông ngồi xuống ghế, chờ mọi người cũng an vị mới quay đầu
lại nói với Cố Cửu Tư, “Nghe nói hiện giờ ngươi đã chuẩn bị xong số bạc