TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 705

Cố Cửu Tư vẫn nói không ngừng, chờ Liễu Ngọc Như lên giường, hắn

liền kéo lấy nàng. Trông hắn mệt nhọc nhưng vẫn kiên trì nói, “Ta biết…
nàng không phải người có thể sống tại hậu trạch. Lòng nàng có hoài bão…
Nàng sẽ đi thật nhiều nơi, kiếm thật nhiều tiền, nàng không thích làm Cố
phu nhân…”

Liễu Ngọc Như ngẩn ra, nàng đang định phủ nhận đã nghe Cố Cửu Tư

bảo, “Ta không thèm để ý…”

“Ta có thể làm Liễu tướng công, nàng muốn làm gì thì cứ làm. Nàng

muốn kiếm tiền, ta giúp nàng kiếm… Nàng muốn ra ngoài, ta sai người bảo
vệ nàng… Ngọc Như,” hắn chật vật nắm tay nàng, “ta không phải Cố Cửu
Tư,” giọng hắn khàn khàn, “nhưng nàng hãy làm Liễu Ngọc Như.”

Liễu Ngọc Như lặng lẽ nghe, nàng bỗng cảm thấy khốn khổ.

Nàng nghe thấy tiếng khóc nức nở trong lời hắn nói, làm sao nàng có thể

không hiểu ý hắn.

Hắn ước mơ làm hiệp sỹ bác ái, cưỡi ngựa đạp hoa. Hắn sống hùng hổ

lẫn kiêu ngạo mười tám năm ở Dương Châu, song hiện tại bất chấp là an
nguy quốc gia hay thù nhà cũng đều ép hắn nhanh chóng trưởng thành. Hắn
chưa từng than khổ, cũng chưa từng bảo mình không cam lòng; gia đình
yêu cầu hắn gánh vác thì hắn sẽ đứng lên gánh vác. Nhưng từ tận đáy lòng,
hắn luôn nhớ sự ngông cuồng thời niên thiếu.

Hắn không thể làm nên hắn muốn nàng làm được.

Hắn nói sủng nàng yêu nàng là muốn cho riêng nàng một mảnh trời đất,

để nàng tự do thực hiện hết thảy những gì mình muốn mà chả cần nhẫn
nhịn.

Chẳng phải vì đây cũng là điều hắn khao khát nhất sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.