TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 71

Tô Uyển ngơ ngác nhìn Vân Vân, khuôn mặt cô nương này khiến bà

bỗng nhớ tới bức họa trong phòng Liễu Tuyên.

Liễu Tuyên từng thật lòng thật dạ yêu một cô nương. Có điều nghe nói

cô nương ấy mất sớm, vừa qua lễ cập kê đã mắc bệnh hiểm nghèo mà qua
đời. Liễu Tuyên tưởng nhớ cả một đời.

Dù là bà hay Trương Nguyệt Nhi thì gương mặt đều tương tự người

trong bức họa kia. Vân Vân lại sở hữu đầy đủ đường nét khuôn mặt của nữ
tử đó.

Tô Uyển ngay lập tức hiểu được ý đồ của Liễu Ngọc Như.

“Mẫu thân, trước đây con để Vân Vân ở bên ngoài viện, thứ nhất là vì

không muốn kết thù cùng Trương Nguyệt Nhi; nhờ vậy mà nhiều năm qua
chúng ta sống bình an vô sự. Thứ hai là con sợ người khổ sở. Song giờ đã
khác xưa, con sắp đi rồi mà để người một mình trong phủ thì con không
yên lòng.”

“Ta hiểu,” Tô Uyển mở miệng đáp. Nếu là trước kia, trong lòng bà hẳn

sẽ tồn tại vài phần khổ sở. Nhưng vào giờ phút này, nhìn khuôn mặt của nữ
nhi bà liền nắm chặt tay Liễu Ngọc Như, “Ta đều hiểu. Con cứ để nàng ấy
ở bên ta, ngày mai ta sẽ giả bệnh để phụ thân con đến thăm.”

Ba người thương lượng tới khi trời tối Liễu Ngọc Như mới rời phòng.

Lúc tới sân vườn, nàng nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nói, “Ấn Hồng,
ngươi đợi lát nữa đi hỏi thăm sính lễ hôm nay gồm những gì.”

Mấy nhà như Cố gia khi hạ sính sẽ có người chuyên đọc nội dung danh

mục sính lễ, chỉ cần ở trong viện là có thể nghe thấy. Ấn Hồng đáp ứng liền
tìm người hỏi thăm. Khi đêm đã khuya, nàng ấy trở về báo lại cho Liễu
Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nghe xong, môi mấp máy rồi lập tức chỉ thị,
“Ấn Hồng, ngươi tìm mấy người đáng tin đi ngay sòng bạc kiếm Cố Cửu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.