được, nàng thật ngốc khi lập quân lệnh trạng[1] như vậy.”
“Ta đâu phải với ai cũng ngốc,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “chỉ vì ngươi
là tướng công của ta, ngươi phải phụ trách vấn đề tiền nong này, ta sẽ thu
xếp đường ra cho ngươi.”
Cố Cửu Tư nghe đến đây thì khóe miệng chẳng nhịn được mà cong lên.
Song hắn ho nhẹ một tiếng, “Nếu đã là tướng công của nàng thì ta phải
quản lý chuyện này từ góc độ cá nhân. Ta không ngăn cản nàng ra ngoài,
nhưng nàng cần nói rõ với ta nàng sẽ làm thế nào, kế hoạch ra sao, hành
trình cụ thể. Ta phải chắc chắn nàng sẽ không sao thì mới để nàng đi.”
“Ngọc Như,” hắn giơ tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói, “nàng đừng nghĩ
ta đang giám sát nàng. Riêng vấn đề này ta sẽ không nhượng bộ.”
“Sao ta có thể cảm thấy ngươi đang giám sát ta.” Liễu Ngọc Như cười
cười, “Giao cho ta nhiều tiền như vậy, nếu ta là kẻ mạng mình còn chẳng
bảo vệ nổi thì sao ngươi yên tâm được?”
“Ngươi đi huyện nha trước đi,” Liễu Ngọc Như sửa sang trang phục cho
hắn, “ta sẽ viết bản kế hoạch chi tiết cho ngươi. Ngươi không cần để ý ta là
phu nhân của ngươi; nếu thấy biện pháp này thỏa đáng thì giao tiền để ta
làm, ngược lại thì thôi.”
Cố Cửu Tư cười đáp ứng, “Vậy ta đi trước đây.”
Hai người nói xong, Cố Cửu Tư một mình ra cửa.
Trên đường đi, Mộc Nam theo sau hắn. Mộc Nam nhân lúc không có
Liễu Ngọc Như liền bất an hỏi, “Công tử, ngài định để thiếu phu nhân đơn
độc ra ngoài hành sự thật à?”
“Không thì biết làm sao?” Cố Cửu Tư bất lực đáp, “Chẳng lẽ lại ngăn
cản nàng?”