TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 782

binh lính không dám vung đao chém.

Thẩm Minh ném Diệp Thế An ra bên ngoài, “Chạy nhanh lên!”

Diệp Thế An lảo đảo xông ra. Hắn ném đao, che cánh tay bị thương lại,

trà trộn vào dòng người tiến về phía trước.

Một chiếc xe ngựa dừng ven đường, Diệp Thế An đang nôn nóng chạy

bỗng nghe tiếng nữ tử trong trẻo cất lên, “Lên xe đi.”

Diệp Thế An quay đầu lại thấy Liễu Ngọc Như điều khiển xe ngựa, rèm

của chiếc mũ được cuốn lên để lộ khuôn mặt tươi cười vừa hòa nhã vừa
trầm tĩnh.

Diệp Thế An thầm thở phào, hắn vội vàng lên xe ngựa, thấp giọng nói,

“Đa tạ.”

“Bên trong có quần áo, huynh thay đồ đi.”

Liễu Ngọc Như nhắc nhở, Diệp Thế An thấy trong xe ngựa quả nhiên có

một bộ quần áo vải xanh da trời, cả băng vải lẫn thuốc trị thương. Diệp Thế
An chả hỏi nhiều mà làm theo lời Liễu Ngọc Như. Hắn bôi thuốc lên miệng
vết thương rồi quấn băng vải, sau đó vừa thay quần áo vừa hỏi, “Vị công tử
kia ở lại sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu,” Liễu Ngọc Như bình thản trả lời, “hắn quen chạy trốn

rồi, rất có kinh nghiệm đối phó với quan phủ. Bọn họ đều mặc thêm một bộ
quần áo khác bên trong, đợt lát nữa vứt bỏ áo ngoài, ném đao đi rồi lẫn vào
đám đông thì chẳng ai nhận ra được hết. Huynh không cần lo.”

Được lời này, Diệp Thế An yên tâm hơn, hắn lại hỏi, “Cố lão gia đâu?”

“Đã rời đi.” Liễu Ngọc Như điềm đạm nói, “Ta cho người hộ tống ông

ấy đi đường bộ, cũng chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tùy thân và giấy thông hành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.