TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 784

Liễu Ngọc Như mím môi. Chưa tính việc Diệp Thế An năm lần bảy lượt

giúp nàng và Cố gia, chỉ nói đến mối quan hệ giữa nàng với Diệp gia thì
nàng không thể trơ mắt nhìn Diệp Thế An ở lại đây.

Nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc bảo, “Diệp ca ca, huynh nghe này, huynh

đang bị thương, còn là một mục tiêu dễ nhắm đến vì có quá nhiều người
quen biết huynh. Huynh lên thuyền trước, ta ở đây chờ Vận nhi để đưa
nàng ấy lên thuyền. Nếu thuyền chạy mà chúng ta chưa lên thì huynh lại
xuống chờ chúng ta.”

Lý do này khiến Diệp Thế An trầm mặc giây lát, hắn mím môi rồi đi lên

thuyền.

Liễu Ngọc Như là tiểu thư khuê các, trước đây ngoại trừ người thân quen

thì chẳng mấy ai từng gặp nàng. Song hắn lại là thanh niên tài hoa nức
tiếng Dương Châu, hắn mà đứng đây thì y hệt cái đèn trong đêm tối, từ trên
xuống dưới đều toát ra khí thế “mau bắt ta đi”.

Diệp Thế An lên thuyền, Liễu Ngọc Như đứng chờ ở cổng bến tàu.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Minh chạy tới nơi. Hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc
Như, vừa lau mặt vừa hỏi, “Sao ngươi còn đứng đây?”

Liễu Ngọc Như nhìn binh lính và thương gia xung quanh mình.

Vì không cho thuyền chạy nên thương gia càng lúc càng cãi vã ầm ĩ với

binh lính. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, mưa lác đác rơi tí tách. Liễu Ngọc
Như mua cây dù ở cửa tiệm kế bên rồi cầm dù đi về phía lối vào bến tàu.
Liễu Ngọc Như liếc mắt thấy một nam nhân cường tráng dẫn đầu nhóm
thương nhân đang giận dữ hò hét với quan binh. Nam nhân này nói giọng
phương Bắc, tính tình táo bạo, quan binh bị hắn quát thét đâm ra bực bội
bèn giận dữ rút đao, “Rống cái gì mà rống? Không cho đi là không cho đi,
ngươi gào thét với ta thì được ích gì? Ngươi miệt thị triều đình, chán sống
hả?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.