TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 792

Diệp Thế An nhất thời tay chân luống cuống, hắn ngẩng đầu nhìn Liễu

Ngọc Như. Nàng chỉ lắc đầu, làm tư thế “giữ im lặng”.

Diệp Thế An bất lực, đành dùng thân người cứng đờ cho Diệp Vận dựa

vào để thỏa sức khóc. Khi Diệp Vận khóc đủ rồi, Liễu Ngọc Như đỡ nàng
ấy lên giường đi ngủ.

Diệp Thế An lẫn Liễu Ngọc Như đều không ngủ được nên đi lên boong

tàu. Mưa tạnh khiến thuyền chạy vững vàng hơn nhiều. Đứng giữa gió
đêm, Liễu Ngọc Như cười nói với Diệp Thế An, “Sau này huynh tính đi
đâu?”

“Đã tới U Châu thì sẽ ở lại đấy.” Diệp Thế An nhìn về phía trước, “Phạm

thúc thúc là vị quan tốt.”

“Ta quên mất,” Liễu Ngọc Như cười, “phụ thân huynh có quan hệ thân

thiết với Phạm đại nhân.”

Diệp Thế An cười cười, hơi có vẻ chua xót. Liễu Ngọc Như thở dài, nàng

nhìn người đứng trước mặt mình. Người này khác Cố Cửu Tư; Cố Cửu Tư
sẽ khóc, sẽ nói thành lời, thẳng thắn và chân thành, không hề giấu giếm.
Nhưng người này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng thành trụ cột, hắn không chấp
nhận mình lộ ra vẻ chật vật hay mềm yếu dù chỉ là thoáng qua. Nàng muốn
an ủi song lực bất tòng tâm nên chỉ có thể mỉm cười, “Nói đên đây, Vận nhi
hình như hiểu lầm huynh rất sâu. Ta nhớ rõ Vận nhi từng bảo trong lòng
huynh chỉ có con đường làm quan, là một ca ca lạnh tâm lạnh tình. Nhưng
giờ xem ra nàng ấy hiểu lầm rồi.”

“Thật ra cũng không phải hiểu lầm.” Diệp Thế An cúi đầu nhìn mặt nước

quay cuồng trong bóng đêm, hắn nhàn nhạt đáp, “So với những người khác,
ta quả thật không biết cách ở chung với muội muội. Từ nhỏ ta đã chẳng bầu
bạn bên muội ấy, ta chỉ biết nếu muội ấy gặp chuyện thì ta che chở là được.
Đây là lòng tin cũng như trách nhiệm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.