TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 823

Liễu Ngọc Như biết hắn đang nghĩ gì, nàng im lặng cười và chờ bước

tiếp theo của hắn. Song không ngờ người này rút ngắn ba bước thành hai
bước để tới trước mặt nàng; hắn đi rất nhanh, khí thế hung hăng. Nàng chưa
kịp phản ứng, chỉ mới thốt nên “ngươi” một cái đã bị đối phương giữ chặt
đầu. Sau đấy hắn cúi đầu hôn nàng.

Nụ hôn này mãnh liệt, môi lưỡi hành quân thần tốc khiến nàng choáng

váng lẫn hoa mắt.

Tuy hạ nhân đã lui xuống từ lâu nhưng đây vẫn là hành lang, nàng bỗng

thấy hốt hoảng. Nàng kinh hãi lùi về sau liên tục, hắn lại buộc nàng tiến về
phía trước; một tay giữ chặt đầu nàng, tay kia vịn eo nàng, chẳng hề cho
phép nàng phản kháng.

Lần đầu tiên nàng mới biết Cố Cửu Tư cũng có lúc dữ dội như thế, hoàn

toàn không chấp nhận người khác cự tuyệt. Nàng vừa hoảng sợ vừa rối bời,
những cảm xúc khó gọi tên xuất hiện theo nhịp tim đập của nàng. Nội tâm
vốn luôn phẳng lặng rốt cuộc gợn sóng.

Giây phút hắn kết thúc nụ hôn, mặt nàng đã đỏ bừng. Nàng chẳng dám

mở mắt, lông mi run run, lưng dựa vào cây cột; nhìn sao cũng thấy cực kỳ
đáng yêu.

Dáng vẻ của nàng khiến Cố Cửu Tư thoải mái hơn nhiều. Tay hắn cảm

nhận được sự run rẩy khó thấy của nàng, hắn nhịn không được mà cười nói,
“Ta cứ sợ nếu nàng không đáp lại chút nào thì ta thật muốn cúng nàng làm
Bồ Tát.”

“Ngươi…” Liễu Ngọc Như gian nan mở mắt nhưng vẫn chả dám nhìn

hắn, nàng nhìn ra sân và run run nói, “Ngươi làm vậy là không được.”

Chân nàng hình như hơi nhũn ra, cả người phải dựa vào hắn. Giọng nàng

thay đổi thanh điệu, ngoài sự dịu dàng trước giờ còn hiện hữu chút run rẩy,
tựa như hàm chứa tiếng khóc nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.