TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 887

Càng đáng sợ hơn là hắn phát hiện nét đẹp của Liễu Ngọc Như giống hệt

một cái cây đang nhanh chóng lớn lên. Cái cây ở trước mặt hắn dùng tốc độ
khó tưởng tượng nổi mà sinh sôi phát triển trên cuộc đời này.

Hắn không biết nàng có thể đẹp tới mức độ nào, hắn chỉ biết mỗi lần

nghiêm túc đánh giá nàng thì sẽ kinh ngạc phát hiện hắn lại thích nàng
nhiều hơn một chút.

Cố Cửu Tư uống cạn rượu rồi lấy vài đồng tiền từ trong túi ra đưa cho

Hổ Tử đang ngồi cạnh. Hắn cười nói, “Giúp ta tìm người mua vài đóa hoa
mai tặng cho phu nhân đi.”

Khi hoa của Cố Cửu Tư được đưa đến bàn của Liễu Ngọc Như, nàng

trước hết ngẩn người rồi sau đó mới nhận lấy giữa tiếng trầm trồ từ người
xung quanh.

Mọi người đều trêu ghẹo nàng, chỉ Tống Hương và Vương Mai rõ ràng

trông hơi bất an. Vương Mai nãy giờ vẫn quan sát Tống Hương lẫn Liễu
Ngọc Như, còn Tống Hương lại đứng ngồi không yên như đang lo lắng
điều gì.

Liễu Ngọc Như cùng mọi người nhóm lửa nấu lẩu, hơi nước nóng hầm

hập hòa quyện với tiếng nói chuyện ầm ĩ. Liễu Ngọc Như nâng chén rượu,
chủ động tới trước mặt Vương Mai để kính rượu. Sau đó nàng cầm chén
đến trước Tống Hương và nghiêm túc nói, “Hương tỷ, ta kính tỷ một chén.”

Tống Hương nghe vậy bèn vội vàng đứng dậy, hoảng loạn nói, “Đông

gia…”

“Nửa năm nay ở U Châu, do chiến tranh loạn lạc mà ta không chăm sóc

mọi người chu đáo, đây là thiếu sót của ta. Tỷ là công thần[2] của Hoa
Dung, cùng Hoa Dung phát triển, ta coi chúng ta là tỷ muội. Nếu có chuyện
thì tỷ nhất định phải nói với ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.