TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 900

vàng[1].

Ai cũng sở hữu tính cách riêng biệt, dưới những hoàn cảnh khác nhau thì

chúng sẽ châm ngòi cho những tình huống khác nhau.

Nàng cho Tống Hương tiền lương cao thì dĩ nhiên cũng muốn được

quyền giám sát tương xứng, để nàng ấy không thể tùy tiện bị cám dỗ.

Nhưng Tống Hương chẳng suy nghĩ nhiều, nàng ấy vội vàng đứng dậy

và kể hết ngọn nguồn mọi chuyện mình biết.

Lúc Tống Hương nói xong, Cố Cửu Tư cũng hoàn tất thẩm vấn. Hắn ghi

chép lại tất cả khẩu cung, Liễu Ngọc Như một lần nữa gọi mọi người trở về
đại sảnh.

Vương Mai nãy giờ đứng ở cửa, bà ta hơi bất an. Bà ta đứng bên ngoài

phỏng đoán ở trong đang diễn ra cái gì, một suy nghĩ thật đáng sợ bất chợt
xuất hiện trong đầu bà ta.

Giả sử Liễu Ngọc Như gài bẫy bọn họ thì sao?

Giả sử Liễu Ngọc Như muốn châm ngòi ly gián để thông qua sự bất hòa

giữa hai người mà moi ra tin tức thì sao?

Tưởng tượng đến đây, Vương Mai chảy mồ hôi lạnh ròng ròng; bà ta nỗ

lực trấn an bản thân chuyện này là bất khả thi. Song khi bà ta tiến vào đại
sảnh và thấy Tống Hương yên ổn ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Như thì tim bà
ta chìm xuống đáy.

Quả nhiên là cái bẫy của Liễu Ngọc Như.

Trong lúc bà ta suy nghĩ, Liễu Ngọc Như thấy bà ta đứng đực ở cửa liền

nâng chén trà lên và nhẹ nhàng nói, “Mai di, đến đây ngồi nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.