TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 989

Thấy Cố Lãng Hoa xấu hổ, Tô Uyển hòa nhã bảo, “Cố lão gia đã tốt lắm

rồi.”

Mọi người ngồi xuống và kêu nha hoàn bưng thức ăn lên. Trong lúc ăn,

Giang Như luôn dặn dò Liễu Ngọc Như phải ăn uống thế nào. Liễu Ngọc
Như hiểu ngay rằng mọi người đã biết chuyện viên phòng của bọn họ.

Chuyện này cứ như chả có chút riêng tư nào.

Ban đầu Liễu Ngọc Như đỏ mặt không dám nói gì, nhưng mọi người chỉ

biểu lộ mập mờ nên về sau nàng cũng thản nhiên tiếp chuyện. Cơm nước
xong xuôi, nàng thương lượng chuyện ăn tết với Giang Nhu vì chỉ còn ba
ngày nữa là tết. Vốn dĩ cần chuẩn bị sớm nhưng thời gian qua bao nhiêu
chuyện xảy ra; nào là nàng chạy trốn khỏi Dương Châu, rồi Vọng Đô bị
bao vây, hoàn toàn chả có thời gian để thở nữa.

Hiện giờ mọi chuyện tạm ổn, Liễu Ngọc Như mau chóng bàn với Giang

Nhu cần chuẩn bị những gì. Giang Nhu đưa nàng danh sách đồ cần mua,
Liễu Ngọc Như nhớ kỹ rồi mới đến cửa hàng.

Trải qua chuyện Vương Mai, mọi người trong tiệm đều nơm nớp lo sợ.

Liễu Ngọc Như vừa đến cửa hàng liền gọi tất cả mọi người tới. Nàng ngồi
xuống ghế, ai cũng trầm mặc không nói tiếng nào. Liễu Ngọc Như uống
ngụm trà, một lúc lâu sau, nàng chợt bật cười, “Mọi người làm gì thế?”

Nàng đưa mắt nhìn những gương mặt mờ mịt kia, ôn hòa hỏi, “Tính hù

dọa ta à?”

Chẳng ai dám đáp trả, Liễu Ngọc Như để mọi người ngồi xuống rồi từ

tốn mở lời, “Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua. Ngay lúc này, ta trước
hết cần xin lỗi mọi người. Chuyện quá khứ là lỗi của ta, toàn tâm toàn ý lo
việc bên ngoài mà lơ là cửa tiệm, thành thử không quan tâm mọi người. Về
sau ta sẽ sửa sai, giao lưu với mọi người nhiều hơn. Bất luận có vấn đề gì
thì mọi người đều có thể nói cho ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.