kính và được những kẻ thấp kém hơn sợ hãi. Nhưng, với những điều đó, vị onmyoji vẫn
không vui vẻ.
Tại vì vị onmyoji rất sợ hãi.
Kể từ khi ông có trí khôn, khi còn là một đứa trẻ nhỏ, ông đã biết sợ hãi, và với tất cả
những gì ông học, những quyền lực mà ông có được, ông đã hi vọng có thể xua đi cơn sợ
hãi đó. Nhưng sự sợ hãi vẫn tồn tại. Nó vẫn chực chờ sau lưng ông, lẩn khuất trong tim
ông; nó ở đó khi ông ngủ, và chào ông khi ông thức giấc vào buổi sáng; nó ở đó khi ông
ái ân, cũng như khi ông uống rượu, và khi ông đi tắm.
Đó không phải là sự sợ chết, vì trong thâm tâm ông e rằng chết chỉ có thể là cách giải
thoát khỏi cơn sợ hãi đó. Và rồi có những ngày ông tự hỏi, nếu, ông dùng phép thuật để
giết tất cả những nam, nữ, hoặc trẻ con trên thế giới thì sự sợ hãi đó sẽ biến mất, nhưng
ông cũng e rằng cơn sợ hãi đó vẫn sẽ theo ông khi chỉ còn lại một mình.
Cơn sợ hãi đó là động lực cho ông tiến tới, và cũng chính nó đã đẩy ông vào bóng tối.
Âm Dương Đạo Trưởng kết giao với những kẻ đào mồ. Ông gặp gỡ những sinh vật dị
hình trong đêm tối, cùng nhảy múa, và tham gia các buổi yến tiệc của chúng.
Bên ngoài thành, nơi mà bọn trộm cắp, cướp giật và những người không sạch sẽ sống,
Âm Dương Đạo Trưởng sở hữu một mái nhà xiêu vẹo, và trong ngôi nhà đó có ba người
phụ nữ: một già, một trẻ, và một không già cũng không trẻ. Những người phụ nữ này bán
thảo mộc và thuốc cho những người tự thấy mình đang ở trong tình thế không được may
mắn. Có lời xì xầm rằng những khách qua đường lỡ lạc chân vào ngôi nhà đó buổi tối thì
không bao giờ được thấy trở ra. Dù sao đi nữa, không ai biết được mối quan hệ của vị
onmyoji với ba người phụ nữ đó, hoặc những chuyến viếng thăm của ông đến ngôi nhà
vào những đêm mặt trăng tối tăm nhất.
Trong lý trí và thâm tâm ông, onmyoji không phải là một người xấu. Ông chỉ bị sợ hãi
quá độ. Và cơn sợ hãi đã lấy đi mất niềm vui từ những giây phút đáng tự hào hoặc hoan
lạc, và làm mất đi những niềm hạnh phúc trong đời ông.
Một đêm, vài tuần trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra, khi mặt trăng tối nhất, ông đã
hỏi ba người phụ nữ trong ngôi nhà lá ba câu hỏi đã làm ông băn khoăn nhất.
“Làm sao tôi tìm được bình an?” ông hỏi đàn bà già nhất trong bọn họ.
“Chỉ có trong nhà mồ mới có bình an vĩnh cửu,” bà ta bảo, “còn bình an tạm thời trong
giây lát thì chỉ việc đi ngắm mặt trời lặn thôi.”
Bà ta hoàn toàn trần truồng, và hai vú chảy xệ như hai cái bao tải rỗng trên ngực, và
trên mặt bà ta vẽ hình quỷ dữ.
Vị Onmyoji nhăn mặt, bực bội, ông vỗ cánh quạt vào lòng bàn tay mình.
“Tại sao tôi không thấy bình an?” ông hỏi người trẻ nhất.
“Bởi vì ngươi còn sống,” Thiếu nữ bảo. Vị onmyoji sợ người đàn bà trẻ nhất, bởi vì
ông cho rằng cô ta không phải là người sống. Cô ta rất đẹp, nhưng đó là một vẻ đẹp lạnh