TRUY TÌM AKHENATEN - Trang 239

Thở hắt ra một tiếng, cậu Nimrod rút chiếc khăn tay ra và chùi một giọt lệ

nơi khóe mắt.

– Ta nợ các cháu một mạng đấy, các cháu của ta. Ta nợ các cháu một

mạng.

Rồi cậu Nimrod hít một hơi dài để trấn tĩnh lại, giữ môi khỏi run lên vì

xúc động, ho một tiếng, cất cái khăn vào túi, và đi về phía người quản gia.

Nhe răng cười với ông, cậu Nimrod nói:
– Còn anh, anh Groanin, mặc dù Chương 42, Phụ lục 12 của Những quy

luật Baghdad không đề cập đến việc ban ba điều ước cho một người đã giúp
giải thoát một djinn bằng cách sử dụng một trong ba điều ước có sẵn trước
đó, tôi cảm thấy cần phải áp dụng Chương 44 – nói về những tình huống
liên quan đến phần thưởng ngoại lệ dành cho những hành động vị tha nổi
trội. Tôi ban cho anh thêm ba điều ước nữa, anh Groanin, càng sớm càng tốt.

Ông Groanin nhăn nhó lớn tiếng:
– Không! Làm ơn. Không một điều ước nào nữa. Lần đầu tiên trong suốt

mấy năm qua tôi mới được tận hưởng sự tự do của việc không có điều ước
nào. Djinn mấy người không biết việc phải sống với một lựa chọn như thế
kinh khủng và căng thẳng cỡ nào đâu. Nên có cái này hay nên có cái kia?
Nên trở thành người thế này hay thành người thế kia? Tôi mệt mỏi lắm rồi.
Cho nên, không, không cần nữa.

Cậu Nimrod vẫn khăng khăng:

– Nhưng tôi đã nói nó ra rồi. Và điều ước đã cho không thể lấy lại.
Ông Groanin dứt khoát:
– Vậy thì tôi ước tôi không có điều ước nào nữa. Vì đơn giản giờ tôi đã

nhận ra một điều quan trọng về những điều ước. Rằng đôi lúc tôi sẽ không
muốn bất cứ thứ gì tôi đã ước một khi tôi có được nó. Không, thậm chí cả
một cánh tay mới cũng không, vì sự thật là tôi đã quen với việc chỉ có một
cái. Giờ mà có thêm cái nữa tôi cũng không biết làm gì với nó nữa.

Cậu Nimrod khen:
– Nói hay lắm, anh Groanin. Nói hay lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.