trên bàn.
***
Tiếng u u khiến Shaw tỉnh dậy. Theo bản năng, ông ngồi dậy và lia
mắt quanh phòng cho tới khi nhận ra mình đang ở đâu. Bên cạnh ông, Anna
vẫn đang ngủ. Shaw xoa mặt và liếc điện thoại, Frank. Ông cầm lấy điện
thoại và đi sang phòng bên, ngó ra màn đêm không trăng của London bên
ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh nhưng một làn sương lạnh bồng bềnh trên phố,
làm mờ đi mọi thứ nó chạm vào.
"Ông muốn gì", Shaw nói.
"Ở qua đêm à ? Hẳn cô ấy phải yêu ông lắm".
"Nếu ông bén mảng tới gần cô ấy lần nữa, Frank, tôi sẽ giết ông".
"Đừng có hứa nếu không thực hiện được, ông bạn".
"Ông muốn cái chó gì ?” Shaw gắt
"Rồi, vì có vẻ ông không quan tâm đến nhiệm vụ của MI5, nhiệm vụ
của tôi là thúc đít ông trở lại làm việc. Tôi hy vọng ông đã tống mẹ cái ý
tưởng tự do ra khỏi đầu, nếu không cô gái bé nhỏ có thể tới thăm ông ở nhà
tù khốn nạn lớn nhất tôi có thể tìm được".
Được quay trở lại với Anna khiến Shaw hạnh phúc tới mức chẳng bị
ảnh hưởng gì bởi những đòn khiêu khích, kể cả của Frank. "Đi đâu ?" Ông
hỏi cụt lủn.
"Paris. Chiều nay ông sẽ đi qua đường hầm. Ban đầu nhận lệnh ở ga
Thánh Pancras. Còn lại ở Paris".
"Có chút lời khuyên đấy, Frank, luôn ngó sau lưng ông nhé".
Nhưng không biết đầu dây bên kia đã ngắt từ lúc nào..
Shaw mỉm cười và bấm nút tắt. Ông đã có Anna, đó là tất cả những gì
quan trọng. Gánh nặng khủng khiếp đã được trút bỏ khiến Shaw cảm tưởng
mình có thể bay được.
Ăn sáng cùng vợ chưa cưới, hôn tạm biệt, chuẩn bị rời khỏi căn hộ
trong lúc Anna đang tắm thì Shaw chợt nhớ rằng mình đã bỏ lại áo khoác
trong phòng làm việc bề bộn của cô, gần phòng ăn. Khi lấy chiếc áo, ông
tình cờ thấy tấm danh thiếp trên bàn và cầm lên.
"Katie James, Diễn đàn New York", Shaw chầm chậm nói, cơn thịnh
nộ nổi lên.
Ông lật tấm danh thiếp và thấy dòng địa chỉ tại London ghi bằng bút
chì. Đó là cách Anna biết những gì xảy ra ở Scotland. Shaw ngó đồng hồ
đeo tay, vẫn còn thời gian, ông đút tấm danh thiếp vào túi.