- Buổi sáng cô chỉ dùng như vầy sao?
- Vâng.
Con mèo nhảy xuống sàn, chạy ra cửa.
- Nó muốn đi tìm bà Maggie. Xin ông mở cửa cho nó.
Weldon vừa định mở cửa, nó cong lưng lại, rên rỉ quào vào anh ta.
- Có điều gì thế? - Weldon hỏi.
Nó dường như đang đau đớn lắm, ép sát người vào cánh cửa lưng nhô
cao, bụng oằn lại.
Hellen ngồi dậy.
- Sữa! - Cô ta đột nhiên hét lên.
Weldon đứng lặng yên quan sát.
Con mèo quằn quại một lúc, nhảy lên cửa sổ tìm lối thoát, quào vào
song sắt, rồi rớt xuống sàn, nằm bất động, miệng trào bọt mép.
- Bà Maggie, tôi đã cảnh báo cô trước đây.
- Không! Bà ta không biết gì. Bà ta là người thành thật nhất tôi từng
gặp. Đó là kẻ khác. Hãy gọi bà Maggie mau!
Bà ta xuất hiện, vừa đi vừa càu nhàu.
- Lên xuống, lên xuống suốt ngày. Tôi không phải là một người mà là
ba người. Công việc của ba người, lương chỉ có một, không công bằng,
chắc tôi phải nghỉ quá.
Weldon theo phía sau rồi bỗng nhiên bà ta la lên, tay ôm lấy con mèo.
- Tôi cho nó uống chút sữa. - Hellen giải thích.
- Sữa à? - Bà ta kinh hoảng - Ôi Chúa ơi!
- Hãy đến nhà ông Watts. Báo cho ông ta biết sau khi uống sữa xong,
tôi bị hoảng loạn, rồi chết, miệng trào bọt mép.
Bà Maggie bước ra cửa, vẻ mặt khủng hoảng.
- Nhớ báo với ông ra, Weldon có trở về sáng nay. Nhưng tôi cho anh ta
nghỉ việc vì tôi tức giận chuyện anh ta vắng mặt đêm qua.