Khi cô 20, ông ta 70. Thời gian trôi qua làm ông ta cứng cỏi hơn. Ông ta
bắt đầu nghĩ ra những kế hoạch to lớn vĩ đại. Dần dần ông ta bán hết tài
sản, lâu đài, hầm mỏ. Ông bạn có buồn chán không?
- Tôi ấy à? Không hề. Chưa có gì hấp dẫn đến thế trong cuộc đời tôi.
- Điều này làm tôi vui mừng lắm. Tôi không thể kể như Hellen nhưng
tôi cố gắng hết sức mình. Vâng, khi ông ta bán hết sản nghiệp, ông ta từ
trần. Di chúc để lại toàn bộ cho cô con gái. Nhưng đây mới là điều kỳ lạ.
Khó mà tìm thấy để lại cái gì.
Giơ ngón tay trỏ dài xương xẩu lên khi nói chuyện, đôi mắt ông mở to
ngạc nhiên và kinh hãi dưới đôi chân mày xám dày như chổi xể.
- Khó mà tìm được thứ gì? - Ông ta nhắc lại.
- Có thể ông ta chơi cổ phiếu ở bờ bên kia. - Weldon đoán.
- Ừ, có thể.
- Tất cả đều sạch sẽ à?
- Ồ, không phải tất cả. Tôi không nói như vậy. Còn một chút tiền của
cô Hellen sống nhờ vào đó. Tầng trên của căn nhà cổ, khi còn là một đứa
bé đã mang đau khổ từ cái chết của người cha thật bất hạnh lớn hơn cho cô
bé. Thật kỳ lạ trong một đất nước có bầu không khí trong lành như thế này
mà ông ta mang bệnh ho lao ngài Weldon à.
- Ồ, thật quá tệ. - Weldon mủi lòng - Cô gái bất hạnh quá!
Ánh mắt ông ta dịu dàng nhìn về phía anh.
- Ông bạn có một tấm lòng thật bao dung. - Ông ta tiếp - Khi bố cô
nằm trên giường bệnh mỏi mòn, yếu đuối, cô vẫn hy vọng ông ấy sống. Cô
ta nhớ lại từng việc một: về cái chết của người cha, việc tiền của biến mất
kỳ lạ. Cô ta bắt đầu sợ hãi. Có thể những chuyện này không phải ngẫu
nhiên.
Ông ta dừng lại. Ý nghĩa về sự sợ hãi làm ông ta nghẹn lời.
- Trong khoảng thời gian gần đây, cô ta cảm giác rằng có một hay
nhiều gã đàn ông muốn đột nhập vào nhà vì một mục đích. Xin lỗi. Thật
khó mà tiếp tục.
Ngồi sụp xuống chiếc ghế, hai bàn tay run lẩy bẩy mặc dù ông ta nắm
chặt chúng với nhau.