Rời khỏi căn phòng, lòng tràn đầy phấn khởi, Weldon thấy bữa ăn tối
đã dọn sẵn trong phòng đọc sách gần phòng anh ta và ngồi ở đó tiếng
chuông báo động có thể nghe rõ mồn một.
Ông bác sĩ suốt ngày quanh quẩn trong nhà, giờ bước vào nói chuyện
với anh ta. Ông ta yêu cầu Weldon lưu ý bất kỳ tiếng động nào vang lên. Cô
O’Mallock có thể như lịm đi vì mệt mỏi nhưng cũng có thể thức dậy tức thì
khi nghe tiếng gãi sột soạt.
- Cô bé chẳng bao giờ phàn nàn, - Ông bác sĩ tiếp - chừng nào anh bạn
còn ở đây. Tôi cam đoan như vậy. Nhưng tôi xin báo trước hãy cử động thật
nhẹ nhàng sau khi mặt trời lặn. Đừng bao giờ làm phiền cô ta, như gõ cửa
dù bạn muốn nói bất cứ điều gì. Hãy đợi đến sáng hôm sau.
Weldon gật đầu đồng ý.
Giơ tay ra nắm lấy hai tay Weldon, ông bác sĩ thì thầm:
- Chúa sẽ phù hộ cậu, cậu bé à. Vì tình thương và lòng tốt cậu mang
đến cho chúng tôi. Tôi rất hiểu Roger Cunningham sẽ trả rất nhiều tiền, rất
nhiều ngàn đô-la để cậu làm việc cho họ. Nhưng mà khi lưu lại ở đây theo
tiếng gọi của lương tâm có thể Chúa sẽ đền bù xứng đáng.
Dường như quá xúc động, những giọt nước mắt lăn dài trên má ông ta.
Rời khỏi phòng, bước dọc theo hành lang, dáng ông ta lảo đảo trông thật
thương cảm.