TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 184

— Em đừng buồn, Altynai ạ, ta sẽ tìm ra lối thoát, – Duishen nói khi

chúng tôi trở về thôn, – Ngày kia thầy sẽ lên huyện. Thầy sẽ bàn việc của
em với các đồng chí trên ấy. Có lẽ họ sẽ nghe thầy mà cho em lên tỉnh học.
Em có muốn không?

— Thầy đã nói sao, em cũng xin vâng lời, – tôi đáp.

Tuy tôi không hình dung được trên tỉnh ra sao, nhưng những lời của

Duishen nói cũng đủ sức để tôi ước mơ cuộc sống ở thành thị. Có khi tôi
thấy sợ hãi trước cảnh sống xa lạ nơi đất khách quê người, có khi tôi lại
quyết tâm ra đi – nói tóm lại bấy giờ trong trí óc tôi không lúc nào không
lởn vởn những tỉnh với thành.

Và hôm sau, trong khi ngồi học, tôi cũng chỉ nghĩ đến việc ấy: tôi sẽ

sống ở tỉnh ra sao và biết ở nhà ai? Nếu có ai cho tôi ở nhờ, tôi sẽ bổ củi,
xách nước, giặt giũ, họ sai gì tôi cũng làm. Tôi đang suy nghĩ liên miên như
thế trong khi ngồi học thì bỗng giật mình thảng thốt khi chợt nghe tiếng vó
ngựa dồn dập sau mấy bức vách ọp ẹp của ngôi trường chúng tôi. Những
tiếng động ấy đột ngột quá và mấy con ngựa phi nhanh quá, đến nỗi tưởng
như chúng sắp xéo bừa lên ngôi trường. Chúng tôi ai nấy đều nín thở, chờ
đợi.

— Các em đừng để ý, cứ lo việc của các em đi, – Duishen nói nhanh.

Nhưng lúc ấy cánh cửa bỗng mở toang nghe đánh sầm một tiếng và

trên ngưỡng cửa thím tôi hiện ra, trên môi nở nụ cười hả hê nanh ác, đầy vẻ
thách thức. Duishen bước ra cửa.

— Bà đến có việc gì?

— Đến có việc chẳng dính dáng gì đến mày. Tao đem con tao đi gả

chồng. Ê! Cái con cầu bơ cầu bất kia! – Thím chồm về phía tôi, nhưng
Duishen đã chặn lối.

— Ở đây toàn là nữ sinh cả, chưa có em nào gả chồng được! – Duishen

nói, giọng rắn rỏi và điềm tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.