TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 193

Về sau đã bao lần tôi đi xe lửa qua ngôi nhà ga vùng núi nấp dưới bóng

phong dương này! Tôi thường có cảm giác như đã vĩnh viễn để lại một nửa
trái tim tôi ở nhà ga ấy.

Trong ánh sáng loang loáng màu tím nhạt của buổi chiều xuân hôm ấy

có một cái gì buồn hiu hắt, tưởng chừng như ánh hoàng hôn cũng hiểu thấu
nỗi buồn chia li của chúng tôi. Duishen cố gắng không để lộ cho ai thấy thầy
đau lòng đến nhường nào, tâm hồn thầy đang buồn khổ đến nhường nào,
nhưng tôi thì tôi biết cũng chính nỗi đau buồn ấy đang nghẹn ngào trong cổ
tôi. Duishen nhìn chăm chăm vào mắt tôi, thầy lấy tay vuốt tóc, vuốt má tôi,
mân mê cả những chiếc khuy trên áo tôi:

— Altynai ạ, lẽ ra không bao giờ thầy để em xa thầy một bước –

Duishen nói – Nhưng thầy không có quyền cản trở em. Em phải học. Vì thật
ra thầy cũng chẳng biết được bao nhiêu chữ nghĩa. Em đi đi, như vậy tốt
hơn… Có lẽ rồi em sẽ thành một người giáo viên thật sự và đến khi nhớ lại
ngôi trường của chúng ta, em sẽ cười cũng nên… Thầy chỉ mong thế… chỉ
mong được thế.

Xa xa có tiếng còi tàu hoả rúc lên, vang dội khắp thung lũng quanh ga.

Đã trông thấy những ánh đèn trên các toa xe. Mọi người nhốn nháo trên sân
ga.

— Thôi thế là em sắp đi, – Duishen siết tay tôi nói, giọng run run, –

chúc em hạnh phúc, Altynai nhé. Và cái chính là em phải học, phải học…

Tôi không đáp, nước mắt trào lên nghẹn ngào không sao nói được.

— Đừng khóc Altynai ạ – Duishen lau nước mắt cho tôi, rồi bỗng như

sực nhớ ra, thầy nói:

— Còn hai cây phong mà thấy với em đã trồng, thầy sẽ tự chăm bón

lấy. Và khi em đã trưởng thành trở về đây, em sẽ thấy chúng đẹp nhường
nào.

Giữa lúc ấy xe hoả đã vào ga. Bánh xe lăn ầm ầm, các toa xe xô vào

nhau lịch kịch rồi dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.