TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 194

— Thôi, chúng ta hãy chia tay nhau đi! – Duishen ôm chặt tôi và hôn

lên trán. – Chúc em khoẻ, lên đường may mắn nhé, từ biệt em, Altynai của
thầy… Em đừng sợ, hãy mạnh dạn lên mà đi.

Tôi nhảy lên bậc toa và ngoái cổ lại nhìn. Không bao giờ tôi có thề

quên hình ảnh Duishen, tay treo băng, đứng nhìn tôi với đôi mắt nhoà lệ, rồi
vươn người tới như muốn đến với tôi. Vừa lúc ấy đoàn tàu chuyển bánh.

— Từ biệt Altynai! Từ biệt em, ngọn lửa nhỏ của thầy! – Duishen kêu

lên!

— Từ biệt thầy! Từ biệt thầy kính mến của em!

Duishen chạy bên toa xe, dừng lại, rồi bỗng chồm lên gọi lớn:

— Altynaaiiii!

Duishen gọi như thể vừa quên nói với tôi một điều gì vô cùng quan

trọng bỗng sực nhớ ra, tuy biết rằng bây giờ đã muộn mất rồi… cho đến nay
trong tai tôi vẫn còn văng vẳng tiếng gọi ấy, thốt lên tự đáy lòng, từ những
nơi sâu kín nhất của tâm hồn Duishen…

Xe hoả chạy qua đoạn đường hầm rồi đổ ra đường thẳng, tăng tốc độ

đưa tôi băng qua những cánh đồng thảo nguyên của miền Kazakh, tiến tới
một cuộc sống mới, một cuộc đấu tranh mới, những lao động mới.

Từ biệt thầy, từ biệt ngôi trường đầu tiên của tôi, từ biệt thời thơ ấu, từ

biệt mối tình đầu của tôi, mối tình không hề thổ lộ với ai…

Phải, tôi đã được học trong một thành phố lớn như Duishen vẫn ước

mơ, trong những nhà trường lớn, có những khung cửa sổ rộng như thầy vẫn
tả. Rồi sau khi thi tốt nghiệp trường dự bị đại học công nhân, tôi được gửi đi
Moscow, vào viện Marxism–Leninism.

Tôi đã trải qua bao nhiêu khó khăn trong những năm học dài đằng

đẵng, đã bao nhiêu lần tôi tuyệt vọng tưởng chừng không sao vươn đến đỉnh
chóp cao siêu của khoa học và cứ mỗi lần như vậy, trong những phút gay go
nhất tôi lại thầm giữ trách nhiệm đối với người thầy đầu tiên của tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.