TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 117

Một anh chăn lợn đi hái cây về đun bếp, nhổ cả rễ mâm xôi, hoa gai tầm

ma và cả cái cây đẹp ấy mang về. Anh nói:

- Tất cả cái đám cây này chỉ đun bếp là tốt thôi.

Nhà vua nước ấy từ lâu mắc bệnh âu sầu, u uất không gì khuây khỏa nổi.

Để giải sầu, Ngài quay ra chăm lo trị vì trăm họ. Ngài bắt đọc cho ngài
nghe những sách của những tác giả tốt, rồi cả đến sách của những nhà văn
viết truyện tục tằn và ba láp. Chẳng ăn thua gì. Người ta bèn hỏi ý kiến của
nột nhà thông thái nhất trần gian. Ông ta trả lời rằng có một cách để chữa
bệnh cho nhà vua là lấy cho Ngài một chiếc lá của một cây hoa nhà trời
mọc trong một cánh rừng nước ấy. Ông tả lại hình dạng chiếc lá.

Người ta nhận ra cây hoa và ai cũng lấy làm lạ về chuyện đó.

Anh chăn lợn nghĩ thầm: “Chết thật! Mình đã nhổ nó đi rồi và từ lâu nay

nó chỉ còn là chút tro tàn. Dốt nát mới ra nông nỗi ấy”. Anh chăn lợn tự
thấy xấu hổ và ỉm câu chuyện sai lầm ấy đi. Dù sao anh biết tự chỉ trích
mình, như vậy cũng còn tốt. Những nhà bác học liệu có tỏ ra biết nghĩ hơn
anh không?

Cây hoa đã biết mất. Nó chỉ còn lại mỗi một chiếc lá nằm trong nấm mộ

người con gái. Nhưng không ai biết chuyện ấy cả.

Nhà vua đích thân đến tận cánh rừng để xem tận mắt cho chắc chắn việc

cây hoa đã biến đi mất.

Người phán:

- À! Thế là cây hoa ấy mọc ở đây, vậy thì từ nay trở đi chỗ này phải coi là

đất thánh.

Người cho làm một hàng rào bằng vàng xung quanh nơi ấy và đặt lính

canh gác.

Vị giáo sư thực vật học trứ danh bèn viết một bài bình luận dài, đầy lý

thuyết khoa học về những giá trị của cây hoa thần tiên, lão chứng minh tất
cả những sự thiệt thòi khi mất cây hoa đó. Nhà vua thưởng vàng đầy kín
từng trang của tác phẩm ấy và chính con lừa đó đã kiếm chác được nhiều
nhất trong vụ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.