TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 127

tận xứ Écosse tới đây, từ hồi xửa hồi xưa. Đó là những ý nghĩ cao xa, rất
thích hợp với một cây gai lớn như vậy, đã tự mình làm nên hẳn một bụi cây.

Cây tầm ma bên cạnh tán thành hoa gai tợn. Tầm ma nói:

- Thường thường, người ta là con ông cháu cha mà không biết, ngày nào

mà chả thấy chuyện ấy. Này như tôi đây, tôi tin chắc rằng tôi cũng không
phải loại cây tầm thường. Có phải chính người ta đã dùng tôi để dệt cái thứ
nhiễu mịn may quần áo cho các bà hoàng không?

Mùa hè qua, tiếp đó mùa thu cũng trôi qua. Lá cây rụng xuống. Hoa sẫm

màu và giảm hương thơm. Chú bé làm vườn vừa nhặt cành khô vừa hát lên:

Ngược xuôi lên thác xuống ghềnh,

Đời là thế đấy, lênh đênh tháng ngày.

Những cây tùng non trong rừng đã bắt đầu nghĩ đến lễ Noel, đến cái ngày

tươi đẹp người ta sẽ trang hoàng chúng bằng những băng vải màu, bằng kẹo
và những ngọn nến con. Chúng mong đợi cái số phận huy hoàng ấy dù phải
trả bằng sinh mệnh của mình.

Cây hoa gai nói:

- Quái! Họ đã làm lễ cưới tám ngày rồi mà ta còn ở đây ư? Chính ta đã

làm ra đám cưới ấy mà hình như chẳng ai nghĩ đến ta cả, làm như ta không
có trên đời này. Họ bỏ rơi ta. Ta vốn kiêu hãnh nên không thèm bước một
bước đi tìm gặp những con người bạc ác ấy, vả chăng có muốn cũng chẳng
được vì ta có cựa quậy được đâu. Kiên nhẫn chờ đợi là hơn cả.

Mấy tuần trôi qua. Cây hoa gai đứng trơ ra đấy với bông hoa duy nhất

cuối cùng, bông hoa ấy to và đầy đặn, trông gần giống như một hoa rau
artichoke, nó trổ ở gần nên rất khỏe. Gió lạnh thổi đến, màu hoa rực rỡ biến
đi, bông hoa trở thành một mặt trời bằng bạc.

Một hôm, cặp uyên ương trẻ tuổi nay đã thành vợ chồng, đi dạo chơi

trong vườn. Họ tới gần hàng rào và người con gái đẹp xứ Écosse nhìn qua
về phía cánh đồng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.