TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 179

- Có thế chúng mình mới ngồi với nhau ở đây mà lấp lánh chứ!

Lúc đó người ta đổ nước vào máng giặt. Nước chảy lên thành máng và

cuốn hai đứa đi.

Kim thở phào:

- Đấy, thế là chúng ta lại được tiến bước rồi đấy.

Mảnh chai tiếp tục lăn đi, còn ả kim đọng lại dưới suối.

- Ấy đấy! Mình mảnh dẻ quá, không nhúc nhích được nữa, nhưng cũng

đành vậy chứ biết làm sao?

Quả nhiên cô ả nằm gí ở đấy, ôm ấp những hoài bão vĩ đại của cô ả.

- Mình rồi cũng đến phải tin rằng mình là con của một tia nắng vì mình

nhỏ nhắn thế này kia mà! Hình như những tia nắng xuống tận đáy nước tìm
mình thì phải. Nhưng mình nhỏ nhắn đến mức thân mẫu mình chẳng tìm
thấy mình đâu. Giá ví thử người ta chưa đánh gãy mất cái mắt của mình thì
mình còn khóc được nữa cơ đấy! Nhưng không, mình chẳng muốn khóc.
Mình mà lại than khóc à?

Một hôm, trẻ con sục sạo dòng suối. Chúng mò tìm đinh cũ, xu đồng và

các của tương tự loại ấy.

Công việc chẳng hào hứng lắm, nhưng chúng thích làm việc ấy và đứa

nào nhặt được gì thì lấy nấy.

Một đứa trong bọn, bị cái kim đâm vào tay, kêu lên:

- Ôi chao! Cái đồ ăn mày này!

Ả kim vội cãi:

- Tôi không phải là ăn mày đâu. Tôi là một tiểu thư khuê các đấy.

Nhưng nào có ai thèm nghe nó. Đến lúc ấy cái đầu xi của nó đã tuột ra

mất rồi và kim ta trở lại đen xì từ đầu đến chân. Nhưng càng đen thì thân
hình trông càng có vẻ nhỏ đi, nên cô ả tưởng mình mảnh dẻ hơn bao giờ
hết.

Trẻ con bàn nhau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.