TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 195

béo cho nó.

- Không còn con ngỗng nữa đâu, tôi đã đem đổi lấy một con gà mái rồi.

- Gà mái có giá trị của gà mái chứ. Nó đẻ trứng này, nó ấp này, rồi nở ra

khối là gà con, lớn lên thành cả một bầy đầy sân. Cả đời, tôi chỉ mơ có một
sân đầy gà vịt thôi.

- Chưa xong đâu, bà già thân mến ạ. Tôi đã đổi gà lấy một túi táo còi rồi.

- Sao? Thật không? Ông chồng thân mến của tôi ơi! Thế thì bây giờ tôi

phải hôn ông mới được. Ông có muốn tôi kể chuyện xảy ra hôm nay cho
ông nghe không? Sớm nay, lúc ông vừa mới đi, tôi đã nghĩ ngay đến chuyện
làm một món gì đó thật ngon để chiều nay ông về chén một bữa. Tôi nghĩ
đến trứng đúc với mỡ miếng tẩm xạ hương. Tôi nghĩ mãi, thấy chỉ có thế là
ngon hơn cả. Trứng có, mỡ có, nhưng xạ hương thì không. Tôi sang nhà
ông hương sư trước cửa, bên ấy có trồng xạ hương và hỏi vợ ông ấy. Ông
có biết không? Nom mặt bà ấy phúc hậu mà sao lại keo kiệt đến thế được.
Tôi hỏi vay bà ấy một nắm. Bà ấy giả nhời: “Vay ư? Vườn nhà tôi chẳng có
gì cả, chẳng có xạ hương cũngchẳng có táo còi”. Đến mai tôi sẽ đem biếu
bà ta vì bà ta không có mà! Bà ta thích thì tôi cho cả túi. Giả miếng như thế
mới hay! Cho xấu hổ một mẻ, nghĩ thế tôi đã thấy thích rồi.

Bà cụ quàng tay ôm cổ chồng và hôn chùn chụt như chị vú hôn em bé.

Cả hai người Anh cùng cười nói:

- Hay lắm! Tôi rất vừa lòng. Đổi chác mỗi lúc một thiệt thế mà không

mảy may làm cho bà lão mất vui. Tấm lòng ấy thật đáng thưởng.

Họ cho ông cụ nông dân một tạ vàng vì bà cụ đối xử với ông chồng rất

vui vẻ sau chuyện đổi chác như thế, và ông cụ còn giàu gấp mười lần, gấp
ba mươi lần bán ngựa.

Đó là câu chuyện bác được nghe kể hồi còn bé. Bác thấy nó đầy ý nghĩa.

Bây giờ cháu cũng đã biết câu chuyện ấy và đừng bao giờ quên nó tên là:

“Ông già làm gì cũng đúng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.