TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 209

Vừa trông thấy cái cửa đầu tiên có đánh dấu chữ thập, đức vua nói: “Đây

rồi”.

- Không phải đâu ông bạn thân mến ạ, đây cơ! - Thì ra hoàng hậu trông

thấy một cái cửa khác cũng đánh dấu chữ thập.

Bọn quân thần cũng nói:

- Đây cũng có một cái nữa này!

Chẳng nên tìm làm gì nữa, tìm cũng vô ích thôi.

Hoàng hậu là một người sáng ý, bèn lấy một tấm lụa to ra, dùng một cái

kéo lớn bằng vàng cắt một miếng, rồi đem khâu thành một cái túi con.
Người nhét bột mịn vào đầy túi, rồi buộc vào lưng công chúa. Sau đó,
hoàng hậu chọc thủng một lỗ con để công chúa đi đến đâu thì bột rơi đến đó
suốt dọc đường.

Đêm hôm sau, con chó lại đến cõng công chúa lên lưng, đem nàng chạy

về gặp anh lính đang buồn phiền vì chẳng phải là hoàng tử để có thể lấy
được người mình yêu dấu.

Con chó không biết là bột rơi suốt dọc đường từ tòa lâu đài cho đến tận

cái cửa sổ nó vừa cõng công chúa trên lưng nhảy qua để vào phòng anh
lính.

Sáng hôm sau, vua và hoàng hậu tìm ra nơi công chúa vẫn bị đưa đến.

Thế là anh lính bị bắt giam vào ngục.

Anh ngồi trong tù. Sao mà ẩm ướt và tối tăm đến thế!

Người ta báo cho anh biết: “Ngày mai mày sẽ bị treo cổ”. Anh lại để

quên chiếc bật lửa ở nhà mới chán chứ!

Qua hàng chấn song sắt phòng giam anh trông thấy nhân dân thành phố

kéo nhau đến xem người ta treo cổ anh. Anh nghe thấy tiếng trống và thấy
binh lính diễu qua. Thiên hạ chạy ồn ào. Một cậu học việc thợ giày, ngực
đeo tạp dề, chân đi băng-túp, đánh văng mất một chiếc, bèn chạy vào gần
bờ tường để nhặt. Đằng sau bức tường ấy, anh lính đang ngồi nhòm ra ngoài
chấn song sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.