TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 207

Anh lính nghĩ thầm:

- Giá mà mình được gặp nàng! Nhưng làm thế nào được bây giờ?

Anh sống một cuộc đời ăn chơi, vào khắp các rạp hát, đi vào vườn

thượng uyển bằng xe ngựa bốn bánh. Anh hay bố thí cho kẻ nghèo vì anh
thường nhớ đến những năm cơ hàn, bản thân anh không có lấy một xu dính
túi. Ngày nay, anh đã giàu có, ăn mặc sang trọng, có nhiều bạn bè, nói tóm
lại là một phong lưu công tử toàn thiện toàn mỹ. Anh lấy thế làm vẻ vang
lắm.

Nhưng vì cứ có tiêu mãi mà không kiếm ra được đồng nào nên đến một

hôm anh chỉ còn có hai shilling thôi. Anh đành phải rời bỏ những căn
phòng sang trọng đến ở một căn gác xép nhỏ xíu sát mái nhà, phải tự mình
đánh bóng lấy đôi ủng và tự tay đính lại các khuy áo. Không có ông bạn nào
đến thăm anh cả, cũng một phần vì phải leo thang gác nhiều quá.

Một buổi trời tối đen như mực (anh không còn tiền mua nến nữa) anh ta

bỗng nhớ ra là mình còn cái bật lửa con nhặt ở dưới đáy cái cây dạo nọ.
Anh lấy nó ra và bật lên. Khi những tia lửa vừa phát ra từ viên đá thì cửa
bỗng mở, con chó có đôi mắt to như đôi chén tống uống nước bước ra và
bảo anh:

- Ông muốn sai gì tôi?

Anh lính sửng sốt:

- Gì thế này? Cái bật lửa thần diệu quá! Ta muốn gì cũng được à? Thế thì

lấy tiền về đây cho ta!

Con chó đi trong nháy mắt rồi trở lại, mõm ngậm một cái túi to tướng

đựng đầy shilling.

Giờ thì anh lính đã biết phép màu của chiếc bật lửa. Nếu anh bật một cái

tức khắc hiện ra con chó ngồi trên hòm đựng tiền shilling đồng, bật hai cái
là gọi con chó giữ tiền bằng bạc, bật ba cái là gọi con chó giữ tiền vàng.

Anh lính của chúng ta lại trở về những căn buồng lịch sự và lại diện quần

áo sang trọng. Tất cả các bạn anh lại đến thăm anh và quả quyết rằng họ rất
yêu mến anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.