TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 213

Anh bạn của chúng ta kéo cái hòm vào khu rừng. Ăn mặc như anh lúc

bấy giờ không làm cho người ta để ý vì người Thổ Nhĩ Kỳ ra đường ai cũng
mặc áo ở nhà và đi giày băng-túp. Gặp một chị vú bế một đứa bé anh bảo:

- Cho tôi hỏi thăm một tí chị vú ơi! Cái lâu đài có cửa sổ cao kia, ở ngay

gần thành phố, là lâu đài của ai thế?

Chị vú đáp:

- Đấy là chỗ ở của công chúa đấy… Người ta đoán là số nàng sẽ gặp phải

người chồng làm cho nàng rất khổ sở. Vì thế cho nên nếu không có mặt vua
và hoàng hậu thì không ai được lại gần nàng cả.

Anh chàng con trai lão lái buôn cám ơn rồi trở lại khu rừng, chui vào

hòm, bay lên tòa lâu đài và đến gõ cửa buồng công chúa.

Nàng đang nằm ngủ trên một chiếc xô pha. Anh chàng con trai lão lái

buôn trông thấy nàng đẹp quá chừng, không cầm lòng được, bèn ôm hôn
nàng. Công chúa tỉnh dậy thất kinh, nhưng anh chàng bảo nàng rằng mình
là thần hoàng nước Thổ Nhĩ Kỳ vừa mới bay đến đây gặp nàng nên nàng lại
lấy thế làm hân hạnh.

Họ ngồi bên nhau, anh chàng bắt đầu tán tụng đôi mắt tuyệt diệu của

nàng. Anh bảo đó là chiếc hố sâu thẳm rất đẹp, trong đó ý nghĩ bay lượn
như những nàng tiên cá. Rồi anh tán đến trán nàng. Đó là một đỉnh núi tuyết
sáng lóng lánh. Anh còn nói đến cả chuyện cõng những đứa trẻ ngoan
ngoãn vào đầu thai trong các gia đình.

Những lời tán tỉnh hay tuyệt ấy làm cho công chúa mê tít. Anh chàng vội

hỏi ngay công chúa làm vợ. Nàng ưng thuận và bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.