TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 214

- Nhưng đến thứ bảy chàng phải quay lại đây. Hôm ấy cả vua và hoàng

hậu đến đây ngự trà với thiếp. Hai thân sẽ rất hài lòng thấy thiếp được thừa
tiếp thần hoàng nước Thổ Nhĩ Kỳ. Vậy chàng hãy chuẩn bị kể cho vua cha
và hoàng hậu nghe một câu chuyện thật hay vì hai thân thích nghe kể
chuyện lắm. Hoàng hậu thích nghe những chuyện nói về những nhân vật
thật thà và đạo đức. Vua cha thì thích chuyện vui và khôi hài.

Anh chàng đáp:

- Lễ vật dẫn cưới của tôi chỉ là kể chuyện thôi đấy!

Họ chia tay nhau, nhưng trước đó, công chúa tặng chàng một thanh kiếm

nạm tiền vàng.

Tiền vàng ấy cũng sẽ giúp ích cho anh chàng.

Anh ta bay đi mua một cái áo mới, rồi về khu rừng ngồi bịa ra một câu

chuyện. Thứ bẩy đã phải kể rồi, mà có phải tự nhiên có chuyện mà kể đâu.

Dẫu sao đến thứ bay anh chàng cũng chuẩn bị xong.

Đức vua, hoàng hậu, tất cả triều đình hội họp đông đủ tại lâu đài công

chúa để dùng trà. Anh con trai lão lái buôn được tiếp đón rất nồng nhiệt.
Hoàng hậu hỏi:

- Chàng kể cho chúng ta nghe một câu chuyện nhé! Một câu chuyện có

tính chất giáo dục tư tưởng thật sâu sắc ấy, được không?

Nhà vua thêm:

- Nhưng đồng thời lại khôi hài nữa kia.

- Xin sẵn lòng, - anh chàng nói rồi bắt đầu kể:

“Ngày xưa có một bao diêm rất tự kiêu vì dòng dõi quý phái của nó. Cha

những que diêm ấy là một cây tùng lớn, một cây cổ thụ to trong rừng. Thế
mà những que diêm tội nghiệp phải ở trong bếp, cạnh một cái bật lửa và
một cái nồi cũ kỹ, và chỉ có thể thuật lại tuổi trẻ vinh quang với họ được
thôi.

Chúng nói: “Phải, chúng ta đã từng sống sung sướng trên những cành cây

xanh tươi. Sáng nào, tối nào chúng ta cũng uống trà bằng những hạt sương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.